Đọc câu chuyện của anh Khôi, người vừa bị “Tan nát gia đình vì vợ ham mê phượt thác loạn”, tôi thấy mình của một năm về trước. Vợ cũ của tôi là người Bắc, sinh ra và lớn lên tại Hà Nội. Tôi không bị vẻ bề ngoài hấp dẫn hay cách nói chuyện ngọt ngào cuốn hút bởi vì cô ta có ngoại hình trung bình, giao tiếp cũng bình thường, ăn mặc có phần xuề xòa. Tôi chỉ nghĩ đơn giản lấy một người vợ để cùng chia sẻ buồn vui trong cuộc sống.
Ban đầu tôi không định lấy cô ta mà là một cô gái miền Nam, bạn thời đại học của tôi. Với cả hai người, tôi đều xác định chỉ là cảm giác thinh thích nên khi cô đồng nghiệp người Hà Nội trong công ty chiếm được cảm tình của mẹ tôi, tôi quyết định cưới chỉ sau vài tháng tìm hiểu.
Vì gia đình tôi có cơ sở kinh doanh đồ nhựa khá đắt hàng nên mẹ ngỏ ý bảo vợ tôi nghỉ làm, về nhà cùng phụ kinh doanh, phần cũng nói rằng mai này cơ sở đó sẽ giao lại cho cô ta quản lý, bởi mẹ tuổi đã cao, mà tôi lại là con trai duy nhất. Bản thân vợ cũng thấy hợp lý vì ở công ty chỉ giúp việc cho phòng hành chính, làm những việc linh tinh như sắp xếp giấy tờ, mua văn phòng phẩm, lo trà nước khi các sếp tiếp khách… với mức lương khá thấp. Thế là vợ nghỉ việc ở công ty, về nhà cùng trông coi cơ sở với mẹ tôi. Mọi việc ban đầu cũng tốt nhưng chỉ vài tháng thì nói chán, bảo đi làm mới mở mang đầu óc, về nhà làm phải nghe ý kiến của mẹ chồng, cảm thấy không thoải mái.
Khổ nỗi vợ tôi chỉ mới học trung cấp, không dễ gì kiếm việc tốt, mà tôi vận động đi học lên cô ta kêu không thích học. Lận đận vác đơn xin việc mãi không được, lại làm cùng mẹ tôi. Thời gian này cô ta chịu khó hơn, tôi cũng thấy mừng vì nghĩ vợ chuyên tâm vào công việc kinh doanh của gia đình. Tôi đi làm, vợ ở nhà cùng làm với mẹ, lo cơm nước, giặt giũ… Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì mẹ và vợ đã hòa hợp và vợ quan tâm đến tôi. Làm được bao nhiêu tôi đem về đưa hết cho vợ giữ, cảm thấy cuộc đời mình sao bằng phẳng và tốt đẹp đến thế.
Thời gian hạnh phúc đó kéo dài được gần 2 năm, vợ nói muốn trở về Hà Nội sống và muốn tôi đi cùng. Tôi cố thuyết phục nếu muốn vậy cần phải nói chuyện với mẹ tôi, vì tôi không thể bỏ mẹ lại một mình khi ba mất từ lâu, chỉ có hai mẹ con nương tựa nhau. Thế là cô ta giận dỗi, nói nếu tôi không đi sẽ về đó một mình. Tôi bảo hãy cho thời gian để thuyết phục mẹ nhưng cô ta không chịu, nhất quyết về ngoài đó trước. Trong lúc tôi còn đang đau khổ vì nhớ vợ, một mặt thuyết phục mẹ, may mắn sao (thật ra lúc đó tôi cứ cho rằng mình rất bất hạnh) một người bạn cho tôi biết những sự thật kinh khủng về cô ta.
Người bạn đó tiết lộ trước khi lấy tôi, cô ta từng có cuộc sống thác loạn theo kiểu phượt vì nhu cầu sinh lý chứ không hề vì yêu thích du lịch như một số người khác. Sau khi lấy tôi, trong những ngày hạnh phúc nhất cô ta vẫn quan hệ xác thịt với nhiều người đàn ông, thậm chí từng bị nghi ngờ nhiễm HIV khi một trong số họ đã chết vì căn bệnh đó. Quả thật lúc đó tôi không tin một chút nào và khi kể ra, mẹ cũng không tin đó là sự thật.
Tháng thứ hai sau khi vợ về Hà Nội, tôi quyết định ra thăm và chuẩn bị một món quà rất giá trị để thuyết phục vợ trở vào cùng tôi nói chuyện với mẹ lần nữa. Trước đó, mẹ đã thuận lòng bán đi căn nhà và nhượng lại cơ sở để ra Bắc định cư. Mẹ nói không muốn đi nhưng vì thương con, sẵn sàng chịu xa quê vào những ngày cuối đời, dù biết ra đó sẽ có nhiều khó khăn, thậm chí việc kinh doanh khó có thể tiếp tục.
Hôm ấy, vì quá nhớ vợ nên tôi đi thẳng về nhà bố mẹ vợ mà không thông báo trước. Chào bố mẹ xong tôi lên thẳng phòng trên và lao vào ôm vợ. Lúc đó cô ta đang ngồi trước máy tính, nhanh tay tắt chương trình đang mở, nhưng tôi cũng chẳng để ý đến hành động đó. Hôm sau tôi gặp người bạn cũ và cùng đi ăn sáng, người bạn vẫn lặp lại những điều đã nói với tôi về cô ta. Tôi giận anh ta nên bỏ về trước, sau đó tôi mới bắt đầu suy nghĩ về những gì anh bạn nói. Tôi nghĩ anh ta không có bất cứ lý do gì để nói sai sự thật về vợ tôi, và hai người cũng chẳng hề có xích mích hay mối quan hệ nào. Hôm sau, tôi hẹn gặp anh ta để hỏi một cách nghiêm túc về những gì đã nói. Anh chỉ nói với tôi đúng một câu “Vì mày từng giúp tao tiền đóng học phí ngay lúc nhà tao đang khốn đốn, tao luôn quý và chỉ muốn mày hạnh phúc thật sự chứ không phải bị như thế này”. Anh ta đưa cho tôi xem nhiều bằng chứng xác thực và những địa chỉ, tư liệu, hình ảnh tham chiếu, rồi chở tôi đến thẳng nhà bố mẹ vợ tôi. Với cách nói chuyện của anh ta, bố mẹ vợ tôi sau một lúc chối quanh cũng thừa nhận tất cả sự thật, những sự thật mà anh từng kể cho tôi nghe cách đó mấy tháng, chính xác từng điều một. Ông bà khóc và xin lỗi tôi, nói hãy tha thứ cho cô ta và cho thêm một cơ hội.
Tôi như người từ trên cao rơi xuống vực, cảm giác nhục nhã và đau đớn ê chề, tưởng tất cả là giấc mơ. Dù vậy, tôi vẫn cố giữ bình tĩnh khi đối diện cô ta tối hôm đó. Tiếc thay, vợ chối hết tất cả, đòi ba mặt một lời đối chất với bạn tôi, còn lớn giọng nói rằng bị vu oan và người bạn của tôi hãm hại cô ta. Cho đến khi tôi nói ra việc bố mẹ vợ đã nói với tôi, cô ta mới im lặng. Tôi trở về với mẹ, như người câm suốt mấy tháng trời.
Cho đến giờ, có thể nói mọi cái đã đi qua. Tôi đã bình tâm trở lại và thấy mình may mắn. May còn phát hiện ra sớm, may mà chúng tôi chưa có con cái, may tôi chưa mắc bệnh. Đôi khi ngồi một mình suy nghĩ, tôi vẫn không hiểu tại sao cô ta có thể làm từng ấy chuyện qua mặt tôi khi tỏ ra quan tâm, yêu thương tôi và tôi chưa hề một lần thấy cô ta đi chơi hay bay nhảy. Cô ta không hề có một biểu hiện bất thường nào như buôn điện thoại, không ăn diện chải chuốt, không có nhiều mối quan hệ. Đôi khi cuộc đời này có quá nhiều điều khó hiểu.
Dù sao, cũng xin chúc mừng anh Khôi vì phát hiện ra sự thật sớm. Hãy tin ở tôi, qua giai đoạn này là lúc anh thấy mình may mắn. Chúc anh sớm thăng bằng trở lại và tìm được người phụ nữ tốt để cưới.
Trung
- Tan nát gia đình vì vợ đam mê phượt thác loạn