Những chuyến đi xa là những trải nghiệm tuyệt vời mà tôi đã trải qua trong cuộc đời của mình. Chúng không chỉ đơn thuần là việc di chuyển đến một địa điểm mới, mà còn là những hành trình đầy kỷ niệm và cảm xúc. Những chuyến đi xa là cơ hội để khám phá thế giới xung quanh, khám phá chính bản thân và khám phá tình yêu. Với tôi, việc đi phượt là không bao giờ đủ, và tôi luôn muốn tiếp tục khám phá thêm. Trong bài viết này, tôi muốn chia sẻ với các bạn một số bài thơ tình phượt mà tôi yêu thích và hy vọng các bạn cũng sẽ thích. Chúc các bạn đọc thơ vui vẻ!
Lữ Khách Cô Đơn
Ta – kẻ lữ hành trên những con đường đầy bụi
Đợi hạt mưa sa, tưới mát cõi tâm hồn
Ta – kẻ độc hành với niềm nỗi dấu chôn
Đợi quá khứ trở về, một lần và mãi mãi…
Ta mơ về núi, về sông, về mối tình xưa cũ
Rồi lại nhớ về những chốn đã qua
Ôm ấp những miền xa
Như cánh nhạn bay giữa ngàn mây gió lộng
Có bao giờ em muốn đi với tôi không?
Sẽ chẳng êm đềm, cũng không phải những ngày ấm áp
Khuôn mặt tạ tàn, bàn tay thô ráp
Tôi khẽ vỗ về làn tóc em nâu
Chắc chẳng bao giờ em muốn vậy đâu
Một kẻ yêu em, nhưng lại đi để tìm quên nỗi nhớ
Em sợ trong những áng thơ tôi viết về một người con gái khác
Lạc giữa cuộc tình, thôi ngậm ngùi, khúc hát từ ly…
Đi Thôi Em!
Đi thôi em, đi để cảm nhận, đi để mà yêu
Đi ngắm mùa trăng liêu xiêu
Nhớ thời mười tám
Đi thôi em, đường xa lắm, đời đâu xa lắm
Một cái quay lưng đã bạc mái đầu…
Khóc đi em cho mắt bạc trăng mờ
Rồi theo anh, quên đi bụi tình ngày cũ
Vai lả rã rời, chân chùng mỏi gối
Hoàng hôn vào tối
Đẹp! Em khóc đi em…
Này tặng em những ánh sao khuya
Này cho em bình minh nắng ấm
Này tặng em cơn mưa ướt đẫm
Này cho em cả một cuộc đời
Em nín đi em…
Thêm Một Chuyến Tình
Đi thôi em ngại ngần chi nữa
Tuổi thu buồn đang đuổi theo ta
Hồn ta rộng nhưng lòng phố chật
Đi thôi em xa những nếp nhà
Đi đến nơi chẳng vướng một ánh mắt nhìn
Xa bóng chiều rêu phong và những căn nhà ngói đỏ
Những con đường không tên
Hàng cây ngọn cỏ
Đi tìm bình yên chẳng chút thân quen…
Ta đi cho đến khi xa những ánh đèn
Bỏ lại ký ức năm xưa đằng sau thành phố
Anh viết bài thơ không lời than thở
Em hát bài ca cho mùa gió trở
Chuyện tình vỡ lỡ
Bỏ lại đằng sau một thuở thương đau
Anh khép lại trang lưu bút giờ đã cũ nhàu
Em với tay lau giọt nước mắt ngày xưa hãy còn sót lại
Hồn trôi hoang những mùa hoa dại
Xóa lạnh lùng của buổi chia tay
Đi thôi em, ngại ngần gì nữa, giờ đây!?
Phía bên kia bình minh gõ nhịp núi rừng
Nghe đâu đó hoàng hôn bên bờ biển gọi
Có anh, có em, có tình diệu vợi
Nơi bắt đầu của những kẻ đã một lần thương
Chúng ta lữ hành nắng bụi viễn phương
Vạt áo cũ thoảng hương nguyệt quế
Bởi có những con đường xinh tươi như thế
Em muốn đi không? Thêm một chuyến nữa trong đời…
Đêm Trăng Phố Lạ
Đêm lẻ phố phường trăng lên chậm
Đèn khuya hiu hắt những bóng hình
Có gã tà tà, người lướt vội
Nhạc sầu buông nhẹ giữa không thinh
Sóng ru tình ái phía khơi xa
Lang thang bốn bể hẳn là nhà?
Ồ không, buồn lắm, cô đơn lắm
Đêm chết tang tình non nước qua
Người đi, cười, nói, chắc người vui
Hay tim nát vụn phải chôn vùi?
Mỏi gót lữ hành, ghê, trời hỡi!
Khói bám sương chiều đây khơi khơi
Đêm lẻ phố phường trăng rơi chậm
Hừng đông cười nhẹ tiễn hoàng hôn
Ô hay nắng đó là nắng sớm
Hay nắng chiều qua cố gọi hồn?
Chúng Tôi
Chúng tôi ngồi, đâu đó bên Cửa Việt
Nhâm nhi mồi, ngơ ngẩn viết tình thơ
Gió vờn khói ngọn hải đăng dần ló
Cuối bờ kè đôi lứa tắm trăng mơ
Chúng tôi ngồi ngắm trăng gầy tháng bảy
Gió khơi xa vui sóng nước bạc đầu
Đã một chiều rong ruổi trời nắng cháy
Để bây chừ ngồi ngóng đáy tim sâu
Chúng tôi cười nên triều dâng rất chậm
Muối mặn mòi không quá vị mồ hôi
Hương khói thuốc thơm quá trời quá đỗi
Làm vài lon tà dương trốn mất rồi
Chúng tôi đi, chúng tôi nhìn, và lặng
Hồn lữ hành văng vẳng cuối đường xa
Tạm biệt nhé, cái bắt tay thật chặt
Để mát lòng khi nắng bụi thèm da…
Vì Cuộc Đời Là Những Chuyến Xe Xa
Đôi lúc giữa những ngày tháng xô bồ
Ta muốn ngắm hoàng hôn nơi đỉnh đèo nào đó
Rít vài hơi thuốc nơi đồi cao lộng gió
Khó gì đâu, cứ thế ta đi…
Cuộc đời buồn vui cười khóc mấy khi
Cứ lẩn quẩn chi với tháng ngày tẻ nhạt
Đứng giữa trùng mây ta ngân nga câu hát
Dưới sóng ru êm một mối tình đầu
Đi cho đến khi mặt sạm, da nâu
Cho đến khi đôi tay chẳng còn sức chống chèo tay lái
Nhưng đường ta đi là con đường vẫn còn xa ngái
Mặc những ngày dài nắng cháy, đêm mưa
Đi đến những nơi cùng cốc thâm sơn
Ta mang vẻ phong trần ngang qua bao miền phố thị
Với những người khác chắc ta hơi kì dị
Ngồi giữa lề đường gặm cái bánh mì khô
Nhe răng cười hô hô
Ta thả hồn vào với biển, với hồ
Đứng trên Ngoạn Mục vu vơ nhìn về sông
Cái Ừ thì đi cho hết miền Trung duyên hải
Tắm bãi Bình Tiên, ta thèm cưỡi lên “con ngựa trắng”
Chẳng mấy chốc đã ngồi trên cái đỉnh Hải Vân
Ôi! Những chuyến đi biết bao nhiêu cho đủ
Đã nhiều đêm thao thức hoài không thèm ngủ
Mắt đã hoen thâm
Đến lúc phải về
Hẹn một ngày không xa lại bon bon
Một mình một ngựa lon ton
Trôi phiêu lưu triền miên trên sóng
Đứng trên mây ghềnh đá phải cúi đầu
Những chặng đường chưa bao giờ là đủ
Vì cuộc đời là những chuyến đi xa
Vì cuộc đời là những chuyến xe xa…
Tình Trả Về Không
Ta bỏ lại cuộc tình xa ngái
Viết thành thơ trên những chặng đường
Để chiều nay dấu tình trở lại
Xé vào lòng những vết yêu đương
Những chuyến đi tìm quên nỗi nhớ
Ai đang chờ ai ở nơi mô?
Nắng rát chạy mệt luồn hơi thở
Em chắc còn xa cõi hư vô?
Đường còn dài khói mờ u uẩn
Xin một lần quên nữa rồi thôi
Tình nợ tình duyên tình lẩn quẩn
Em bây chừ nơi ấy xa xôi?
Ta luôn mơ về núi, về sông
Và muốn ôm cả sớm mai hồng
Một cuộc tình lẽ nào quá rộng
Sao duyên đời trả lại thành không?!
Xin Trọ!
Này cô sơn nữ bên kia ơi!
Tôi đến được đây đã tối trời
Mùa ni non nước buồn đơn lạnh
Xin cô trọ lại một đêm thôi
Tôi đây lữ khách trên lối xa
Mải miết tinh mơ tới xế tà
Dốc còn thăm thẳm, đôi chân mỏi
Cô có thương tình một đêm qua?
Tôi đã đem lòng yêu gió sương
Chừ đây vách núi kẻ lỡ đường
Thân gầy, túi cạn, sầu nhung nhớ
Hành trang mang nặng nỗi buồn vương
Và cô gái ơi, cô biết không?
Đời tôi còn lại một tấm lòng
Không chê, đặt cọc qua đêm trọ
Mai này lấy vốn sống thong dong
Tôi đã nhiều khi lỡ trọ rồi
Tiền tài không có cũng đành thôi
Đôi lúc chạnh lòng ôm tủi phận
Khói thuốc canh tàn lạnh bờ môi
Này cô sơn nữ, tôi gọi cô!
Sao như tiếng vọng cõi hư vô?
Cô đứng mơ màng ai xa thế?
Bỏ mặc nơi đây kẻ sông hồ!
Thôi thế đêm nay gốc cây già
Gối đầu hương cỏ tắm trăng ngà
Tôi cũng quen rồi đêm lỡ trọ
Góp mộng canh dài khơi gió xa…
Thôi thế tôi đành một đêm nay
Dẫu biết đêm trường lắm đắng cay
“Mần răng, ai biết mần răng được?”
Bạc tiền, danh vọng chẳng trong tay!
Giá như đêm nay được ấm lòng
Thơ tình đôi dạm viết vu vơ
Lều cô đêm nay không ai ở
Một khoảng trời riêng: tôi với cô…
Và vừa rồi là những bài thơ tình phượt, thơ hay về phượt và những chuyến đi, những chặng đường mà tôi muốn gửi đến các bạn. Hi vọng rằng các bạn đã thích và yêu mến những bài thơ này. Đừng quên ghé thăm Campingviet.vn
để cập nhật thêm nhiều thông tin và trải nghiệm phượt thú vị. Chúc các bạn luôn tràn đầy năng lượng và đam mê trong những chuyến đi xa!