1.
I’m 54 when I was 6 years old
48 years ago
I had never imagined
now the only thing to
do
is Facebook
–
I’ve left my studies approx the year 90
29 years before
when I was still 25
–
now I compose 20 poems each week, 52 weeks each year
year-round
often exhausted without rest, the number 48 pops into my head
and remember the last day, 54 years ago
not only poetry
I’m already schmaltzy
–
I could look back at 31
or begin at 6
no?
–
or am I 18
when there’s nothing but up
in Nirvana, pieces of rhythmic poetry
melodies…
2.
poetry
not a mental illness
it’s just stuck in a darkroom
to escape
as rays of joy
–
when a room is locked
it’s an invocation of nonsense
and evil
–
it
could crawl out from a small hole, so you can see
what’s on the other side
–
it could be a keyhole
you need a key
to open the door
–
but you’re afraid, refuse to crawl into the hole
it still takes advantage of that light
though small
as though someone is peeking through your keyhole
–
the light shall show you
the continuous process of recycling
in this life everything
more importantly, you will use the dark to see
who actually writes poetry?
–
when you compose it
even while you’re pretending
complaining, screaming
but in the end
all you can do is laugh
awkwardly
and alone
–
people seem to not hate your composition, you’re nothing but
a wax doll
you think life is all roses, soft
but totally without meaning
_______
1.
tôi 54 tuổi khi tôi 6 tuổi
48 năm trước
chưa bao giờ tôi biết
rằng bây giờ tôi chỉ còn lo
cho
phây bút
–
tôi bỏ học khoảng năm 90
29 năm trước
nơi tôi vẫn còn tuổi 25
–
bây giờ tôi làm 20 bài thơ mỗi tuần, 52 tuần mỗi năm
quanh năm suốt tháng
đôi khi mệt quá giải lao, tôi nghĩ về số 48
và nhớ ngày cuối cùng của 54 năm trước
không chỉ thơ
mà mình cũng sướt mướt
–
tôi có thể quay lại 31 tuổi
hay bắt đầu từ 6 tuổi
không?
–
hay là tôi chỉ mới 18 tuổi
cái thời suốt ngày nghĩ mình sẽ lên
thiên đường, cùng với những bài thơ vần điệu
du dương
2.
thơ
không phải là căn bệnh trầm cảm
nó chỉ bị mắc kẹt trong một căn phòng tối
và khi thoát ra
đó là ánh sáng của hạnh phúc
–
vì khi căn phòng bị khóa
lại là câu chuyện của sự vô lý
và độc ác
–
nó
có thể chui ra từ một lỗ nhỏ, để bạn nhìn thấy
những gì nằm ở phía bên kia
–
nó có vẻ như là lỗ khóa
bạn cần một chìa khóa
để mở cửa
–
nhưng khi bạn sợ, và từ chối chui vào lỗ
nó vẫn tận dụng lợi thế của ánh sáng
nhỏ nhoi đó
như thể vẫn có kẻ nhòm qua lỗ khóa
của bạn
–
ánh sáng sẽ cho bạn thấy
quá trình tiếp tục tái chế
mọi thứ trên đời đều có thể
và quan trọng hơn, bạn sẽ sử dụng bóng tối để xem
ai mới là kẻ làm thơ?
–
khi bạn làm ra nó
mặc dù giả vờ
phàn nàn, la hét
cuối cùng
bạn cười, một mình, bẽn lẽn
–
vì nếu làm ra nó mà không bị ai bịt mũi, bạn chỉ là
một bức tượng sáp
cuộc đời bạn có thể thơm, mềm
nhưng hoàn toàn vô nghĩa…
____
DECEMBER 2019