CHUYẾN ĐỘC HÀNH ĐẦU TIÊNỞ TÂY TẠNG
Đó là mùa thu năm 2006. Hành trang trước đó của tôi chỉ là những chuyến đi công tác ngắn ngày ở Thái Lan hay Singapore và một vài chuyến cưỡi ngựa xem hoa ở đất nước Campuchia gần quê ngoại. Khi thay đổi công việc, tôi đánh liều một chuyến để thỏa niềm mong ước là khám phá vùng đất linh thiêng Tây Tạng sau khi bị quyển sách Mật Mã Tây Tạng “đầu độc”.
Tôi không thạo tiếng Hoa, chỉ bập bõm những từ thông dụng như một đứa trẻ đang bi bô tập nói. Trước đây, phương tiện thông tin đại chúng không nhiều nên tôi chỉ thu thập chủ yếu từ những trang web của nước ngoài. Các diễn đàn cung cấp thông tin của Việt Nam về Tây Tạng cũng thật ít ỏi. Tôi chỉ còn biết hít thật sâu và lấy hết can đảm để thực hiện chuyến độc hành đầu tiên trong đời.
Tất nhiên, tôi cũng chuẩn bị khá chu đáo từ lịch trình, khách sạn, xe cộ, hành lý, sức khỏe để đến được vùng đất mơ hồ, huyễn hoặc mà cứ nghe mọi người bảo nhau là phải đến nhanh kẻo Tây Tạng sẽ mất đi văn hóa truyền thống độc đáo của nơi được xem là nóc nhà thế giới. Tôi đã đi trên cung đường sắt tuyệt đẹp vắt qua những hồ nước xanh như ngọc, đến khu tập kết ở độ cao 5.300 mét của đỉnh Chomolungma khi đêm trước bão tuyết vần vũ liên hồi hay viếng những tu viện huyền bí của Phật giáo Mật Tông Tây Tạng ở Shigaste.
Hồi đó, bạn bè bảo tôi là liều mạng khi độc bước ở xứ sở từ an ninh đến điều kiện vệ sinh đều kém cõi, thời tiết thì vô cùng khắc nghiệt đối với cả người địa phương huống hồ những lữ khách từ một quốc gia nằm sát đường xích đạo. Trong những ngày đầu tiên đặt chân đến xứ tuyết, tôi đã bị sốc độ cao khiến mặt sưng vù như bị đàn ong vò vẽ tấn công.
Cung điện Potala ở Tây Tạng
Tôi tự trấn an là hãy can đảm trong mọi tình huống. Khi đứng trước sự lựa chọn hãy chọn can đảm. Can đảm dấn thân hoặc can đảm từ bỏ. Can đảm đương đầu hoặc can đảm chấp nhận. Can đảm chọn thứ mình yêu hoặc can đảm yêu thứ mình chọn. Chỉ cần can đảm, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi. Và chính sự can đảm này đã tạo cho tôi một bước ngoặt lớn cho những chuyến độc hành sau này.
THÁNH ĐỊA MACHU PICHU
Những năm gần đây tôi hay đi du lịch dài vào dịp nghỉ Tết Nguyên Đán. Hình như đã ba năm rồi tôi không ăn Tết cùng gia đình. Khi thì ở Trung Đông, khi thì châu Phi, còn lần này là Nam Mỹ. Đôi khi nghĩ lại thấy mình cũng không phải đạo, nhưng công việc không cho phép tôi nghỉ dài ngày vào những thời điểm khác khi những hành trình của tôi càng về sau càng dài miên man với quá nhiều điểm đến mong đợi.
Chuyến đi đến Nam Mỹ tôi đã phải lên kế hoạch gần một năm, điều mà trước đây chưa hề có cho những chuyến lang bạt đôi khi tùy hứng. Điều tôi muốn tận mắt thấy được trong những điểm đến xinh đẹp mà bất cứ dân du lịch bụi nào cũng thòm thèm. Cánh đồng muối Salar de Uyuni ở Bolivia như một thế giới khác, đảo Phục Sinh với những tượng Moai bí ẩn chưa có lời giải đáp và tất nhiên không thể thiếu thành phố Machu Pichu huyền bí của người Inca.
Sự bí ẩn của các tượng đá Moai
Chuyến đi đến Machu Pichu không hề dễ dàng như tôi nghĩ. Ngày tôi đến thánh địa cũng là lúc người nông dân Peru đồng loạt biểu tình. Họ phong tỏa hầu hết các con đường lớn nhỏ dẫn đến Machu Pichu. Công ty thuê xe đã thu hết tiền của khách và họ cũng không biết cách thức nào để đưa chúng tôi đến Machu Pichu khi cuộc biểu tình sẽ diễn ra đến ba ngày liên tục. Người dân đòi hỏi chính phủ tăng phúc lợi, cải thiện thêm đời sống cho họ khi mà Machu Pichu thu hút khách du lịch nhưng họ không được hưởng lợi từ tài sản vô giá này của đất nước. Một chút nản lòng khi tôi nhận được thông tin như thế.
Không thể chờ đợi đến khi kết thúc cuộc biểu tình vì sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của tôi cho những ngày hôm sau, tôi bèn thương lượng là chấp nhận không đi theo những con đường chính mà len lỏi vào khu vực vùng núi cheo leo, hiểm trở, cố hy vọng những đoạn đường đó người dân không rào chắn. Xe chúng tôi khởi hành khi trời tối mịt, thời điểm mà tài xế dự đoán là người dân sẽ trở về nhà sau một ngày biểu tình mệt mỏi.