Học cách xin lỗi, học cách tha thứ
Cuộc sống nhiều khi thật vội vàng, chạy nhanh vèo vèo, ta không có thời gian quay lại để nhìn mọi thứ đã qua…
Mới đây thôi, quen được 1,2 người bạn mới, bạn đi chơi, bạn ăn uống, bạn hẹn hò tán gẫu…
Vì một lý do, xuất phát lỗi tại bạn và lỗi tại ta nóng tính, ta không muốn gặp bạn, không muốn nói chuyện, không muốn chấp nhận lời xin lỗi. Bản tính tự ái cao lắm…
Hôm qua nhìn thấy bạn đến gần ta, giá mà bạn quàng vai nhẹ nhàng và nói chỉ một câu: Buddy, anh xin lỗi thì lòng ta đã chấp nhận để tha thứ mọi thứ.
Vậy mà bạn chỉ ngồi cạnh, nói bâng quơ vài câu gì đó ta không rõ rồi bạn cũng tự ái, bỏ mặc ta chạy ra vui đùa với những người bạn khác.
Cuộc sống đơn giản lắm, nhiều khi chỉ cần biết cách xử sự, biết cách dẹp bỏ cái tôi sang một chỗ để cởi tấm lòng với nhau hơn.
Ta cũng thêm được một bài học về học cách xin lỗi và học cách thứ tha…
Bạn sắp lên đường về nước, ta sẽ không gặp lại bạn và không thể bỏ cái tôi sang một bên để chào tạm biệt bạn được…
Mong rằng mọi điều tốt đẹp sẽ đến với bạn và mong rằng bạn vẫn nhớ một chút gì đó những kỷ niệm đẹp về Buddy đã từng sát cánh bên bạn.
Giá mà bạn và tôi đều dẹp cái tôi đi một chút. Bạn học thêm một chút về cách xin lỗi, tôi học thêm một chút về cách tha thứ….
Trái đất tròn lắm, có duyên tôi và bạn sẽ còn gặp lại nhau, Buddy ạ….
Shachou Blog Phuot
Xê dịch
Di chuyển vốn là một nhu cầu sơ khai nhất của loài người, tôi hình dung trong xã hội nguyên thuỷ cho đến cả khi phát triển lên những tầng thái cao hơn… con người đã buộc phải di chuyển từ nơi này sang nơi khác. Lý do thì vô vàn, khi những thứ để ăn xung quanh bán kính 500m đã cạn kiệt, khi khúc sông đã không còn cá, khi củi đã không còn để mà đốt, người ta xê dịch ra thêm một chút hoặc di chuyển đến vùng đất mới. Đôi khi do điều kiện khí hậu mà con người cũng di chuyển để tìm mảnh đất tốt nhất để tồn tại, đến chim trời, thú hoang cũng di cư đến những nơi ấm áp thì tại sao con người lại không?
Trước kia con người ta di chuyển vì những điều kiện sống, và lối sống du mục, du canh du cư ấy dần dần lụi tàn khi vật chất đủ đầy, khi con người đã biết ” định cư”, đã biết tích luỹ, biết khai thác tự nhiên.
Tuy nhiên cái bản năng di chuyển đã thấm sâu lắm trong mỗi con người, có những người vẫn tồn tại cái ham muốn dịch chuyển. Hít thở một bầu không khí khác, nhìn ngắm những cảnh vật khác, ăn những món ăn và hương vị khác….Và khi đó cái bản năng sinh tồn trỗi dậy, họ đi nghĩa là họ tồn tại,
Những người xê dịch ấy có phải chăng đang quay lại với bản năng nhiều hơn là sống với lý trí của sự ổn định?
Ngày nay xê dịch trở thành một thú vui một phương tiện của cuộc sống để giải trí cho sự nhàm chán của sự định cư. Người ta gọi nó là du lịch, du lịch cũng chỉ là một sự di trú tạm thời rồi sẽ lại quay về vị trí cũ…
Du lịch cũng có vài loại, du lịch hưởng thụ hay là du lịch bản năng. Với du lịch hưởng thụ người ta bỏ tiền ra mua sự dịch chuyển.
Còn du lịch bản năng người ta dùng những phương tiện sẵn có để di chuyển, và tiền là một phương tiện…
Những kẻ du lịch theo bản năng mọi rợ đang túa đi khắp nơi… cái dòng chẩy ấy chưa bao giờ mất đi mà nó luôn luôn âm ỉ chẩy từ nơi này sang nơi khác, từ châu lục này sang châu lục khác, qua đại dương và núi đồi… Sự di chuyển ấy tạo nên một thế giới nhiều mầu sắc và mang đầy tính nhân văn. Những con người bụi bặm bẩn thỉu ấy nhìn thế giới bản năng hơn những chuyến máy bay trên mây bồng bềnh.
Chính vì thế khi nào một bản năng trong bạn thức dậy, đỏi hỏi được hít thở, được nhìn một vạt rừng, được nhìn một cánh đồng bát ngát, được nắm trong tay một búi cỏ rối bời sương, được bao bọc bởi gió…. thì bạn hãy đi theo bản năng ấy và lên đường.
Tôi đã đi theo bản năng của mình… và tôi đã rất giàu có với những gì tôi đã trải qua