Hành trình đưa tôi băng qua những mảng núi lở còn vương mùi bùn, đất ướt chưa kịp ráo, những khu rừng nguyên sinh chưa in một lối mòn, lá mục ngập gối, những cây cầu mong manh chực đổ sụp như muốn trao hiến tính mạng và thân xác khách bộ hành cho dòng nước dữ… Những cảm xúc nghẹt thở, một hành trình trekking dài ngày ở Irian Jaya (Indonesia) đã cho tôi những kinh nghiệm đi phượt có một không hai tại địa điểm có độ thử thách và nguy hiểm hàng đầu Đông Nam Á. Để đến được nơi “khỉ ho cò gáy” Wamena, một thị trấn nhỏ trong thung lũng Baliem để chuẩn bị cho hành trình trekking vào rừng già Irian Jaya, phải qua 7 chặng bay với tổng thời gian 24 giờ tính từ lúc khởi hành tại TP.HCM. Đây thật sự là kinh nghiệm đi phượt và trekking đầy kỳ thú, nhưng cũng rất điên rồ của chúng tôi. Từ sân bay ở thị trấn Wamena về làng, Rufus – một người bản địa từng dẫn đường cho các đoàn phim BBC, National Geographic đi khám phá các bộ tộc hoang dã trong rừng già thung lũng Baliem – cũng là người phiên dịch cho tôi trong hành trình trekking này, anh không ngớt quan sát với ánh mắt lộ đầy vẻ ngạc nhiên, gặng hỏi, Rufus trả lời: “Khi nghe nói có nhóm người Việt Nam sang đây đi rừng, tôi không biết Việt Nam ở đâu cả, tôi hình dung các bạn phải là da trắng, cao to, tóc vàng, thế nên khi gặp lại trái ngược với hình dung của tôi nên tôi ngạc nhiên thôi”. Nhóm Trekking vào rừng già Irian Jaya lần này có 3 người, nhưng cần đến 15 phu khuân vác hành lý, túi ngủ, đồ dùng cá nhân, gạo, nước, củ quả… để dùng cho các bữa ăn giữa rừng, kèm vai trò phiên dịch từ thổ ngữ sang tiếng Indo và tiếng Anh. Cả nhóm rời thị trấn Wamena thẳng hướng đỉnh núi Puncat Trikora (4.750m) với những khởi đầu hăng say vào hành trình trekking “điên rồ” nhất mà tôi từng trải nghiệm. Cung đường núi lên cao dần, món “khai vị” ngay từ bìa rừng là một vụ sạt lở núi kinh hoàng xảy ra vài tháng trước, quét trắng cả một vạt rừng chỉ để lại trơ trọi đất đá ngổn ngang. Địa hình quanh dãy Jayawijaya đều là dốc núi hiểm trở, thế nên các vụ lở núi xảy ra thường niên, chẳng gì xa lạ với người bản địa, nhưng với tôi thì đó là một lời đe dọa dư sức… rợn tóc gáy.
(Cảnh đẹp ngoạn mục của chuyến đi)
(Thực hiện: Nguyễn Đình-elleman.vn)