Nhớ núi, nhớ cảm giác vắt kiệt sức mình
Chúng tôi leo núi không chỉ vì tình yêu với núi, mà còn vì nhớ cảm giác được mệt mỏi, đứng ở đỉnh núi cao nhìn xuống cảnh vật bên dưới, nhìn lại những khó khăn mà chúng tôi đã trải qua.
Đường leo núi ở mùa này thật đẹp như mơ!
7h sáng, chúng tôi hẹn nhau ở ngã tư Hàng Xanh và lên xe 16 chỗ thẳng đến đáy núi Chứa Chan.
Vị trí và thời gian chinh phục
- Vị trí: Huyện Xuân Lộc, Đồng Nai, cách TP HCM khoảng 120km.
- Thời gian chinh phục tùy thuộc vào sức khỏe: 3 tiếng lên đỉnh núi. Núi Chứa Chan có 2 lối đi là đường chùa và đường cột điện.
- Phương tiện di chuyển lên núi:
- Xe máy: Trước đây tôi thường dùng cách này để đi leo núi trong một ngày.
- Xe ô tô: Có thể thuê một chiếc xe 16 chỗ để đi cùng nhóm hoặc sử dụng dịch vụ nhà xe Kim Mạnh Hùng và dừng cách chân núi 3km.
Chúng tôi thường chọn cung đường quen thuộc: lên đường cột điện, cắm trại, rồi xuống đường chùa. Ngay dưới chân núi có quán nước của chị Yến, nơi có bán nước, cho thuê lều và khai báo thành viên leo núi.
Đoàn chúng tôi leo núi Chứa Chan
Đoàn của chúng tôi chủ yếu là những người trẻ tuổi, phần lớn là dân văn phòng ít luyện tập thể thao. Nhưng mọi người đều rất hào hứng với việc cắm trại đêm trên đỉnh núi và cố gắng đến trước khi trời nắng quá gay. Vì mỗi người có sức khỏe và sở thích riêng, chúng tôi đã chia thành các nhóm nhỏ để di chuyển và hẹn gặp nhau tại đỉnh núi.
Tôi đã leo nhiều ngọn núi nên đồ đạc mang theo của tôi rất nhẹ nhàng, tất cả chỉ cần gói gọn trong một chiếc balo nhỏ trên lưng. Nhưng trên đường đi, tôi lại gặp những người mang theo đồ nặng như cửa hàng tạp hóa trong balo. Một thời gian trước, tôi từng cố gắng mang cả bếp cồn và nồi lớn lên đỉnh Bà Đen để nấu mì, nhưng sau đó tôi nhận ra không cần phải cố gắng quá nhiều để có một bữa ăn như vậy.
Thay đổi cảnh vật và mùa hoa trên núi
Chứa Chan qua từng mùa cảnh vật thay đổi thú vị: có lúc là mùa hoa cỏ lau trắng trỗi đầu núi, có lúc là mùa quả điều chín thơm phủ khắp sườn núi. Lần này chúng tôi đi vào lúc hoa cỏ lau mới nở, màu tím xen kẽ với màu trắng, tạo nên cảnh tượng đẹp trên nền trời xanh.
Chúng tôi không đi nhanh mà chia thành các chặng ngắn, dừng chân dưới bóng mát để uống nước và ăn vài quả quýt. Những lúc nghỉ ngơi ấy, chúng tôi lại nhắc lại những ngọn núi đã từng leo, so sánh cảm giác giữa lần này và lần trước.
Cuối tuần là thời điểm nhiều nhóm leo núi cắm trại. Thông thường, các nhóm sẽ chọn khu vực bãi rộng gần chóp núi để cắm trại. Riêng nhóm của chúng tôi lại chọn một vị trí hơi xa lạ, nhưng điều đó cũng có một lợi thế là gần nguồn nước sinh hoạt của các anh bộ đội, nếu cần có thể sử dụng.
Trải nghiệm cắm trại đêm trên núi
4h chiều, chúng tôi đã đến điểm hạ trại, và lúc này mây từ lưng chừng núi bắt đầu bị gió thổi lên. Chúng tôi ngồi thõa thích ngắm mây trôi, gọi tên từng người bạn mỗi khi họ chinh phục thành công ngọn núi.
Trên đường đi, tôi gặp một câu chuyện ngẫu nhiên: “Có ai còn thức không? Ra ngắm trăng đi, trăng đẹp lắm.” Cảm giác lạnh dần hiện lên, lúc này tôi quyết định vùng lên và thăm gia nhập “Hội những người khó ngủ” lên tảng đá để trò chuyện.
Việc cuối cùng chúng tôi làm sau khi dọn dẹp lều trại và xử lý rác là chụp một bức ảnh kỷ niệm cùng chóp núi. Mặc dù không có gì đặc biệt để khoe ảnh trên đỉnh núi, nhưng núi Chứa Chan lại có một chóp kim loại với tên và độ cao 837m được khắc sẵn để chúng tôi chụp ảnh kỷ niệm. Đó là cách chúng tôi dấu dấu một ngày đẹp trời cùng nhau đứng trên đỉnh núi, tràn đầy ánh nắng, gió và những mơ ước về các chuyến đi tiếp theo.
Bình minh trên đỉnh núi
4h sáng, chúng tôi lại gom củi, hợp lại bên lửa than sắp tàn. Ánh lửa bập bùng đánh thức các lều xung quanh, mọi người thức dậy nấu mì gói và pha cà phê. Nhờ dậy sớm, chúng tôi có thêm khoảng thời gian yên tĩnh trước khi bình minh. Tôi luôn thích những khoảng chờ đợi khi bầu trời chuyển mình hơn là nhìn thấy mặt trời lên.
Tôi muốn nói rằng, chúng ta đã dành quá nhiều thời gian trong cuộc đời để ngủ đi và ngủ thêm. Vì vậy, nếu có cơ hội thức dậy ở một nơi xa, hãy thức sớm, trước khi mặt trời lên. Để có thời gian một ngày dài hơn, để chờ đợi điều gì đó và để buổi sáng không trôi qua như bao buổi sáng khác.
Kỷ niệm đáng nhớ
Tôi nhớ lại câu nói của tác giả Đinh Hằng trong một bài viết về việc leo núi: “Tôi nhận ra, con người leo núi vì đó có thể là nơi duy nhất mà họ trở thành chính mình.
Và khi quay trở lại, họ khám phá ra một phần của bản thân mình, nhìn thấy điều gì đó sau sương mù, sự tự tình của họ. Sự tự tình đó thường bị che mờ bởi vô số kỳ vọng và áp lực.”
Vì thế, một khi cảm thấy tinh thần uể oải, chúng tôi lại chọn leo núi. Đi từng bước rất chậm, hít thở sâu và đều, nhớ câu nói của cậu bé người Dao từng dắt tôi đi leo Chiêu Lầu Thi: “Đừng bao giờ leo hùng hục, hãy đi chậm rãi, từ từ. Để mồ hôi chảy đều, hết mồ hôi cho đến những nỗ lực cuối cùng, để có thể ngồi xuống trên đỉnh núi thưởng thức khoái cảm.”
Cuối cùng, sau khi dọn dẹp lều trại và xử lý rác, chúng tôi chụp một bức ảnh kỷ niệm cùng chóp núi. Dẫu cho không có gì đặc biệt để “chiếm sóng” trên đỉnh núi, núi Chứa Chan vẫn có một chóp kim loại với tên và độ cao 837m được khắc sẵn để chúng tôi chụp ảnh kỷ niệm. Đó là cách công nhận rằng chúng tôi đã cùng nhau đứng trên đỉnh núi, tràn đầy ánh sáng, gió và ước mơ về những chuyến đi tiếp theo.