Lần đầu, Yến Lee tới Hà Giang vào năm 2019. Những gì còn đọng lại trong cô nàng xinh xắn này là, ở Hà Giang cứ giơ máy lên là có ảnh đẹp, con người nơi đây vô cùng thân thiện và dễ mến. Chuyến đi này, cô bạn đã tới thăm những địa điểm tham quan du lịch nổi tiếng ở Hà Giang như Nhà của Pao, phố cổ Đồng Văn, sông Nho Quế…
Lần thứ 2 trở lại này, Yến và người bạn đồng hành không đi checkin các địa điểm nữa mà quyết định vào bản để tiếp xúc nhiều hơn với người dân hơn. Ở Hà Giang, một cái cây ven đường cũng đủ làm lòng người xao xuyến. Lần này, Yến chọn những cung đường khó đi hơn nhưng đổi lại, trải nghiệm sâu sắc hơn.
Nhật ký hành trình tới Hà Giang của Yến Lee
13h chiều xuống xe ở thành phố Hà Giang. Chắc chẳng có mấy ai liều mà đi Đồng Văn luôn cả. Bởi thật sự mà nói, bình thường mọi người đi từ sáng đến tối mới đến thị trấn cơ. Vậy mà bọn mình đã đi 1 chặng đường hơn 140km từ thành phố đến thị trấn Đồng Văn và kịp ăn bữa cơm tối tại homestay Triệu Nghị – một homestay của người Tày. Vẫn cung đường quen thuộc QL4C từ thành phố Hà Giang – Quản Bạ – Yên Minh – Phố Cáo – thị trấn Đồng Văn. Nghĩ lại thì thấy mình liều thật!
Hà Giang mùa này đang độ lúa chín, có nơi thì cũng đã gặt rồi. Trời xanh thì xanh cực, mây nhiều thì nhiều cực. Còn mưa thì cũng dai thật :)) Cả buổi sáng ngồi ở homestay ngắm mưa bay…
Mình đến thôn Lũng Hòa B ở Sà Phìn để cùng người dân thu hoạch quả óc chó. Chắc nhiều bạn chưa biết đến óc chó Hà Giang đâu nhỉ? Tuy nhiên thì mình không có hiểu tiếng dân tộc nên rất khó bắt chuyện với mọi người ở đây. May sao có Dính, một cô gái dân tộc H’Mông rất xinh, ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên, Dính nói tiếng Kinh rất giỏi và em đã phiên dịch cho mình.
Theo lời giới thiệu của anh Nghị, chủ homestay, bọn mình đến làng Thiên Hương, nghe tên đã thấy đẹp rồi phải không nào. Bọn mình chọn đi con đường khó vì anh Nghị bảo nhìn xuống thung lũng lúa chín đẹp lắm. Đúng là phải đi con đường mà không ai đi, thì ta sẽ được chiêm ngưỡng cảnh đẹp mà không ai thấy. Làng Thiên Hương giống như một ngôi làng cổ tích với những cây cổ thụ 400-500 năm tuổi. Đến nơi thì chỉ một từ thôi: “Wow!”. Ở trong làng có rất nhiều nhà cổ, vẫn giữ gìn được trọn vẹn nét văn hóa của dân tộc họ. Bật mí nhỏ xíu là rượu ngô Thiên Hương rất thơm nha!
Vài ngày ở phố cổ Đồng Văn, tuy nhiên mình lại đi vào giữa tuần nên không có chợ phiên, phố cũng vắng, đồ ăn cũng bớt phong phú đi chút. Thế nhưng, vẫn có Bánh cuốn Bà Hà, vẫn có phở, vẫn có thắng dền, vẫn có cháo ấu tẩu… Thật may là anh chủ homestay rất hiếu khách, đã nấu cho mình thưởng thức nhiều món khác, ấn tượng nhất là món Thắng cố dê, còn lại mình không nhớ tên vì hơi khó nhớ.
Ngày về bọn mình ghé sông Nho Quế một chút vì mê con sông màu ngọc bích này quá! Dù hơi gấp nhưng “alo” thuyền anh Phúc – bọn mình đi năm trước, là anh ra đón liền. Hên quá! Đoạn hẻm Tu Sản mưa nhẹ nên mình không chèo kayak, ai thích thì có thể chơi bộ môn này nha.
13h mình và thằng bạn ăn trưa ở thị trấn Mèo Vạc, phân vân không biết nên đi hướng Quản Bạ về thành phố hay đi đường Du Già vì sợ đi Du Già xa, không kịp chuyến xe tối về Hà Nội. Lại một phen nữa mình liều, quyết định đi qua Du Già và thằng bạn mình theo. Trời không phụ lòng người, đường từ Mèo Vạc đi Du Già quá đẹp (đường mới sửa xong và cảnh cũng đẹp nữa). Bọn mình mê quá nên dừng lại rất nhiều lần để chụp hình, không chụp thì chắc chắn sẽ tiếc.
Từ Du Già về thành phố là đoạn đường kinh khủng nhất bọn mình từng đi. Đoạn thì toàn sỏi đá, đoạn lại bùn lầy đang sửa lại gặp trời mưa nên khá trơn, đoạn thì nhiều ô tô chở than bụi mù mịt. 2 đứa vừa đi vừa nản nhưng vẫn cố động viên nhau sắp về đến thành phố rồi! Trong khi đường còn dài. 8km đường núi chứ có phải 8km đường bằng đâu…
Với một cô gái mê du lịch bụi, hẳn đây là một chuyến đi vô cùng thỏa mãn. Tuổi trẻ mà, ngại gì xông pha. Càng tích lũy được nhiều trải nghiệm, tuổi trẻ càng giàu thêm…
PV