“Đang đứng ở hành tinh nào vậy?”
Một người bạn thả bình luận đầy kinh ngạc vào tấm ảnh trên Instagram mà mình và bạn gái chụp ở Mù Cang Chải. Cảnh vật thiên nhiên, động vật, nhà cửa, tất cả mọi thứ trên đất nước Việt Nam đều khác xa những gì mình biết ở châu Âu. Và với những người chưa từng rời châu Âu như anh bạn kia, đây đúng là một “hành tinh khác”.
Mình là Mateusz Chołołowicz, kỹ sư phần mềm tại Google Ba Lan và bạn gái mình Kasia Kurowska, đang làm việc tại một ngân hàng ở Ba Lan. Cuối tháng 5 vừa rồi bọn mình bắt đầu hành trình 14 ngày đi qua 8 tỉnh thành tại Việt Nam (Hà Nội, Mai Châu, Sapa, Mù Cang Chải, Hà Giang, Tuyên Quang, Hạ Long, Đà Nẵng).
Chỉ trừ Đà Nẵng phải đi máy bay, tất cả những điểm còn lại bọn mình đều phượt bằng xe máy. Mỗi nơi ở lại 1-2 đêm, rồi đến sáng hôm sau lại lái xe theo Google Map.
Tai nạn trên cung đường Tây Bắc
Ai cũng có vẻ bất ngờ khi thấy 2 đứa tóc vàng lái xe máy trên đường đèo ở Hà Giang, Mù Cang Chải. Thật ra đây không phải lần đầu tiên chúng mình đi xe máy. Mình từng lái xe máy chở Kasia đi khắp Philippines năm 2019, trước khi dịch bệnh bùng nổ, nhưng ở Philippines chủ yếu là đảo chứ không nhiều địa hình như thế này.
Mình khoái xe máy lắm. Điều quan trọng của đi du lịch là sống đúng kiểu địa phương, nếu phong cách Việt Nam là lái xe máy thì được thôi, mình sẽ đi xe máy.
Đi xe máy không phải chờ đúng giờ như đi tàu, mình có thể dừng lại giữa đường để chụp ảnh cùng một phong cảnh đẹp hay chụp ảnh đàn trâu đang qua đường. Thế nên dù lái xe 10 tiếng liên tục mình cũng không ngại.
Bạn gái mình rất đồng tình với ý tưởng này. Kasia nói rằng chuyến đi đã được “nối dài” thêm vì chúng mình đi xe máy. Ngồi xe buýt thì thoải mái thật đấy, nhưng chỉ như ngồi trong cái hộp nhìn ra ngoài cửa sổ, xem điện thoại. Còn lái xe máy thì mỗi phút giây đều được cảm nhận cơn gió, không khí bên ngoài, nghe thấy mọi âm thanh của cuộc sống. Trong mắt chúng mình, mỗi con đường chính là thắng cảnh!
Đi suốt một đoạn đường xa, chúng mình đã gặp không ít tai nạn, thế nhưng bù lại là sự giúp đỡ và nhiệt tình của tất cả những người Việt Nam tốt bụng trên đường.
Ví dụ trên một con đường đi qua một thị trấn gần Hà Giang, bọn mình đã thấm mệt và bất ngờ ngã văng ra đường khi đi qua một vật lạ gì đó. Mình và Kasia đều bị thương ở chân, rách một vết ở đầu gối.
Máu bắt đầu chảy nhưng mình không hề cảm thấy đau vì quá sốc, chúng mình nằm đó vài giây thì bỗng có những cánh tay dựng chiếc xe máy lên. Khoảng 15 người đi đường quanh đó đã ngay lập tức dừng xe khi thấy chúng mình ngã. Họ đỡ chúng mình dậy, giúp phủi sạch quần áo, dìu chúng mình ngồi vào vỉa hè.
Thấy gương xe của mình bị gãy, một người đàn ông lập tức bốc máy lên gọi cho ai đó. Một lúc sau có người mang tới chiếc gương mới và thay ngay tại chỗ cho mình. Mình nói rằng hãy để mình trả tiền nhưng họ cứ xua tay đi, họ không chịu cầm tiền của mình.
Chiếc gương xe ấy là nơi mình gắn kẹp điện thoại để xem đường trên ứng dụng bản đồ nên sẽ rất bất tiện nếu như chúng mình bị gãy gương. Đến giờ mình vẫn không biết người giúp đỡ chúng mình là ai nhưng thật sự biết ơn anh ấy lắm! Sau cú ngã, chúng mình đã phải vào trạm xá gần đó để băng bó vết thương và nghỉ tại khách sạn một ngày rồi mới đi tiếp.
Có một điều mình thấy là những người Việt Nam chúng mình gặp đều luôn muốn giúp đỡ khách du lịch nước ngoài, dù là vật chất hay tinh thần. Nhiều người không biết nói tiếng Anh cũng thể hiện rõ ràng rằng họ muốn giúp đỡ. Chúng mình sẽ dùng phần mềm phiên dịch để trao đổi với họ, họ cũng trả lời chúng mình thông qua đó. Mình không thể đếm nổi đã có bao nhiêu lần nghe được những câu chúc may mắn, an toàn trên đường. Người Việt Nam thật tuyệt vời!
Việt Nam là một “hành tinh” khác
Khi chúng mình ở Châu Âu, cụ thể là ở Ba Lan, 99% phương tiện tham gia giao thông là xe ô tô. Chỉ có 1% xe máy chạy trên đường và hầu hết là những người đi giao đồ ăn. Xe máy không phổ biến vì các điểm đến ở đây cách rất xa nhau, mỗi lần đi đâu đều phải đi quãng đường dài nên mọi người thường chọn ô tô hơn.
Giao thông ở Việt Nam là một câu chuyện khác hẳn. Khi mình đến Hà Nội, mọi người đi xe máy rất nhiều, ngoài đường có nhiều âm thanh náo nhiệt như tiếng rao hàng, tiếng còi xe là chuyện bình thường. Ngược lại, nếu mình ở Ba Lan mà nghe ai đó còi thì sẽ có một chuyện rất tồi tệ khắp xảy ra.
Lúc đi tới các vùng quê thì mình rất ngạc nhiên khi thấy con bò đi lại trên đường. Bò ở chỗ mình có màu đen trắng, cao lớn, chúng chỉ sống trong các chuồng trong nông trại cách xa con người, Thế nhưng bò ở Việt Nam lại có màu nâu, cả đàn bò có thể đi lại tung hoành qua đường mà không bị nhốt. Mình không rõ nhưng trông chúng có vẻ khá hiền lành.
Cảnh vật ở Việt Nam có nhiều màu xanh, rộng lớn và choáng ngợp. Mình nhớ nhất là lúc đứng từ trên cao nhìn xuống những thửa ruộng bậc thang khổng lồ nằm giữa núi non Tây Bắc. Khách sạn bọn mình ở cũng có chiếc bể bơi vô cực để vừa bơi lội, vừa nhìn xuống ruộng bậc thang.
Một cảnh ấn tượng khác là chợ cá buổi sáng ở Đà Nẵng. Bọn mình đã dậy từ 4 giờ sáng để xem một phiên chợ mua bán bởi chính những người đánh cá trên biển. Không gian sôi động trên bờ cát mát mẻ, mùi tanh của cá tươi tỏa ra trong không khí. Mình và Kasia đều chưa từng biết đến một cảnh tượng như thế trên đời.
Nói về đồ ăn Việt Nam, mình và Kasia đều đã rất các nhà hàng Việt ngay từ khi còn ở Châu Âu. Chúng mình đến đây với một kỳ vọng khá cao. Nhưng mọi người biết gì không, những món ăn ở đây còn ngon hơn cả kỳ vọng!
Nếu phải mô tả 14 ngày du lịch Việt Nam trong một từ duy nhất, mình sẽ chọn “adventure” (một cuộc phiêu lưu). Nếu biết trước mình sẽ ngã đau điếng trên đường, bị thương và chảy máu, liệu mình có đi xe máy ở Việt nam nữa không? Mình chắc chắn sẽ trả lời là CÓ.
Những cảnh đẹp ven đường, những người tốt mình đã gặp, những điều này không thể đem ra đánh đổi lấy bất cứ thứ gì cả. Đây là một hành trình xứng đáng mà mình sẽ nhớ mãi mãi về sau. Nếu có dịp quay trở lại đây, mình sẽ đến tham quan nốt các thành phố ở phía Nam Việt Nam, nghe nói những nơi ấy cũng đẹp lắm đấy!
Mateusz và Kasia ghi lại hành trình của mình bằng một đoạn video: