PHẦN 2: TỈNH DẬY LÚC 3H SÁNG
Không phải là lần đầu tiên đi chơi xa nhà nữa, cũng không phải là lần đầu đi bụi một mình, nó không còn cảm giác khó ngủ, mất ngủ vì nhớ nhà hay vì bơ vơ lạc long nữa. Không cần đếm sao, đếm cừu nữagiấc ngủ cùng cơn mơ nhanh chóng kéo đến.
3h sáng, cơn đau bụng quẳn quại kéo đến đánh thức người lữ khách. Đau quá, nó gập người, ôm bụng, mồ hôi lạnh túa ra. Lạnh quá, với tay xem điều khiển điều hòa, nó giật mình thấy nhiệt độ 16, mức quạt to nhất. Lúc về chắc nóng quá, để như vậy rồi quên luôn. Nó đau bụng thế này,không biết cô em gái có làm sao không. Nàng ấy nóng quá là nổi mẩn khắp tay chân, mà lạnh quá là cảm cúm ngay được ấy. Lồm cồm bò sang giường cô bé, nó thấy em gái vẫn ngủ ngon lành, không sốt, không bị lạnh, chỉ là ánh đèn ngủ làm nó trùm kín chăn che đi mà thôi. Nhẹ nhàng xoay công tắc chiếc đèn, màu vàng nhạt nhòa vụt tắt. Cảm giác yên tâm hay an toàn trong nó cũng biến mất theo. Rất lâu, rất lâu rồi, nó không dùng đèn ngủ vì cô bạn cùng phòng cũng không chịu được chút ánh sáng nào. Nhưng hôm nay, trong lúc đau bụng thế này, nó chợt nhớ tới một nhân vật trong truyện từng miêu tả ánh đèn vàng là ánh đèn mang lại cảm giác bình yên và ấm áp nhất. Lại từ từ xoay nút công tắc, một chút thôi, một chút thôi, đủ làm người lữ khách thấy ấm lòng hơn.
Cơn đau bụng càng lúc càng quặn hơn.Nhưng không biết nguyên nhân là gì, không thể uống bừa thuốc được. Chỉ có thuốc giảm đau, và thuốc tiêu chảy, cũng vẫn chịu đựng được mà bụng cũng chưa có dấu hiệu ấm ách nào, nên chưa cần dùng một trong hai thứ thuốc đó. Đau quá, tuột xuốngđất và dựa vào giường ôm, xoa… Nó nhớ nhà…
Nó nhớ có lần cũng nửa đêm nó đau bụng như thế này, cả nhà ngồi xúm lại xức dầu xoa bụng rồi còn rang cả cám để chườm.Gần sáng thì đau quá, phải đi khám. Mà lạ kỳ thay, đi khám cũng không phát hiện là bị làm sao. Bây giờ, giữa viên ngọc của Angkor, nó cũng đang ngồi thu lu, ôm bụng và nhănnhó. Nó nghĩ, hay là đi bệnh viện. Đau quá, nó sắp không chịu được nữa rồi.Nhưng rồi lại nhớ ra lần tới bệnh viện ở Vientian cùng các bạn, thật không bằng cái trạm xá nhà mình. Thôi vậy.
3h52, bụng nó sôi lên từng cơn. Thôi xong, đúng là bác Tào Tháo hỏi thăm rồi. Chuyến viếng thăm của bác sao không đột ngột như mọi lần, lần này lại từ từ tốn tốn với những dấu hiệu bất thường như thế. Ngộ độc thực phẩm chăng??? Nhưng mà ngoài bữa ăn thịnh soạn trên máy bay và cốc nước cam của khách sạn ra, nó đã kịp thưởng thức chút đặc sản sâu bọ nào của các bạn Cambodia đâu cơ chứ? Lao ngay vào nhà vệ sinh. Kinh nghiệm từ rất nhiều lần ngộ độc thực phẩm là phải tống cho ra bằng hết. Lấy bàn chải, tọng vào họng,khó chịu kinh khủng, cuối cùng cũng nôn ra bằng sạch. Thì ra là đây, mì ý là nguyên nhân. Bao năm bụi bặm, lê la quán xá vỉa hè, vẫn luôn tự hào là đứa bụng tốt, tốt bụng, nó có bao giờ bị làm sao đâu. Mấy vỉ mộc hoa trắng chỉ dùng trong tình thế cầm cự vì đi rừng thôi. Không ngờ khổ quá rồi, nay sướng không chịu được. Chắc lần sau cứ mì tôm úp với bánh mì cho lành. Miệng nôn chôn tháo,đủ các hình thức làm phiền cái WC. Vật lộn cuối cùng cái bụng cũng yên, không sôi sục nữa. Để yên tâm ngày mai có thể đi chơi thoải mái, nó không ngại ngần uống thêm chục viên berberine nữa.
Nó là đứa rất rất dễ ngủ, ngày ôn thi đại học, chẳng hiểu căng thẳng hay làm sao mà ngày nào nó cũng ngủ đẫy tới14h/ngày. Sểnh ra là ngủ, ngủ mọi lúc, mọi nơi. Có khi ngồi ghế xem thời sự cũng dựa vào tường ngủ ngon lành. Thế nhưng đã tỉnh rồi thì rất khó ngủ lại.Nghĩ tới chặng đường ngày hôm nay nó sẽ đi, nó lại sợ giấc ngủ 3h không sâu sẽ quật ngã nó ngày mai. Thật sự là đếm cừu cũng vô tác dụng. Mở rèm cửa xem liệuhơn 4h sáng, ngoài kia có hoạt động gì chưa. Ngoài trời vẫn một màn đen kịt, mấyánh đèn đường nhờ nhờ hắt lại làm cho nó càng nhớ nhà hơn. Quay lại nhìn cô emgái, vẫn ngủ ngon lành, không biết em nó có nhớ nhà không, đây là lần đầu tiênem nó xa nhà như thế này.
Đằng nào cũng không ngủ được, nó mở cửa,xuống sảnh lên mạng. Lễ tân vẫn trực, hình như là 24/24.
“Can I help you, lady?”
“Yeah, thank you very much. I wonder if I can use this computer”
“Yes, of course, you can use it as it is available now”
“Okun”
“You are welcome”
Vào FB, nó mong nó nhìn thấy account của anh bạn Việc đek j phải giống ai vẫn sáng. Thật không may, hôm nay bạn ấy không online. Nó chỉ muốn nhờ bạn ấy nhắn với bố là hai chị em nó đã sang từ hôm qua, rất an toàn, nhưng vì mưa quá, chưa mua được sim điện thoại nên chưa gọi được cho bố.
Không gặp được người cần gặp, cũngkhông thấy ai thân quen ở nhà sáng nick để nói chuyện phiếm. Nó đành log out rồi tìm mấy thông tin về các đền trong quần thể, vì đằng nào du lịch bụi thì cũng đâu có tiền thuê hướng dẫn viên. Mấy hôm trước, nó gọi cho anh Đen hỏi tuk tuk,nhưng anh nói giờ anh chuyển qua làm tour guide rồi, giá 1 ngày hướng dẫn là 30USD. Chậc, đắt quá, tập xác định là vừa đi vừa hóng các đoàn thôi. Hehe.
5h20 một vài nhân viên lục tục tới khách sạn, nó đoán là thay ca. Không lên mạng nữa, quay ra bắt chuyện với anh chàng lễ tân. Hóa ra đó là nhân viên của nhà hàng. Hàng ngày họ đi làm lúc 5h20 sáng và kết thúc ngày làm vào lúc 8h tối. Và từ 6h sáng tới 8h sáng là thời gian ăn sáng. Hóa ra ở đây phục vụ sớm vậy, nó cứ nghĩ như ở Việt Nam, bảnh mắtcũng phải 8h mới có đồ ăn.
Bây giờ nó mới kịp lắng nghe âm thanh từ ngoài đường. Tiếng tuk tuk đua nhau gầm rú. Chắc các đoàn khách đi ngắm bình minh đây. Hôm nay chắc là không kịp rồi, ngày mai có cũng sẽ bỏ bữa sáng mà đi sớm như thế này mới được. Mùi thức ăn trong nhà hàng đã thơm những mùi bơ,phomai. Rất hấp dẫn, nhưng nghĩ tới cái bụng lại thấy buồn.
Quy về phòng gọi mọi người cùng dậy và ăn sáng. Cái voucher hôm qua được sử dụng để nhân viên kiểm tra. Nó ăn soup cà rốt, còn cô em thì ăn bánh mì. Ngoài các món đó ra thì còn có bánh crêp, mì xào, bánh chuối, xúc xích rán, blabla. Không quá đa dạng nhưng vẫn có đủ lựa chọn cho thực khách.
Lại vấn đề nữa rồi, cái chứng bệnh xoang của cô người cảnh tái phát. Lúc đầu nó sợ quá, nghĩ là em bị cúm, lôi ngay Decolgen ra bắt nó uống. Vừa nhìn thấy cái gói xanh xanh vàng vàng, em nó đã xua như xua tà. Sao vậy nhỉ??? Hóa ra nó đúng là bà chị đoảng nhất thế gian,đã biết em mình hay bị dị ứng khi ăn uống mà không hỏi kỹ nó vẫn hay dùng thuốc nào để mua.
“Em gái ah, đừng ốm nha. Em phải tuyệt đối khỏe mạnh sau chuyến đi này nha”. Vì để đi được chuyến đi này, nó đã phải đánh cược rất nhiều rồi.