Trekking Tà Năng: Khám phá chính mình và vượt qua những thách thức!
Trekking Tà Năng mang lại những khó khăn và thử thách đòi hỏi sức bền, nhưng đáng đồng hành cùng nó là những trải nghiệm tuyệt vời!
Tà Năng – Trải nghiệm khác biệt
Từng biết đến biên giới xa xôi và các đảo đẹp, tôi đã đối mặt với những hạn chế về công nghệ trên hành trình khám phá. Chẳng hạn, sóng điện thoại chập chờn, mạng 3G tạm thời mất sóng vài giờ và dù sao cũng có ít điện. Nhưng mất liên lạc với thế giới bên ngoài trong suốt 3 ngày tại Tà Năng – điều này thực sự khác biệt. Tin tôi đi, hoàn toàn khác biệt!
Khi tôi tham gia chuyến hành trình xuyên rừng từ Lâm Đồng xuống Bình Thuận, tôi không thể tưởng tượng được những gì sắp đến. Trước khi đi, Tà Năng chỉ tồn tại trong vài tấm hình với cảnh đồng cỏ nắng cháy và vài đánh giá tích cực trên mạng. Nhưng với tuần tồi tệ đang trải qua, tôi chỉ muốn rời khỏi thành phố ngột ngạt này càng sớm càng tốt. Khi có người rủ đi, tôi ấn đồng ý. Tà Năng à? Nghe nói cũng đẹp, đi đâu cũng được, hãy cùng đi!
Khám phá hành trình
Để bắt đầu hành trình, chúng tôi bắt xe đêm từ Sài Gòn đến Đà Lạt và xuống ngã ba Tà Hine. Chuyến đi dự kiến khoảng 40km từ Tà Hine đi bộ xuyên rừng xuống Bình Thuận. Lúc 3 giờ sáng, ngã ba Tà Hine bóng tối, chỉ có vài ánh đèn mờ từ những quán hàng mở sớm để phục vụ tài xế. Lúc 6 giờ sáng, hướng dẫn viên với cái balo khổng lồ trên lưng xuất hiện với nụ cười tươi tắn. Hoàn toàn khác với suy nghĩ của tôi, anh ta thấp bé nhưng rắn rỏi, có vẻ sương gió trên khuôn mặt. Bọn tôi chọn hai chiếc xe ôm và hướng thẳng về phía rừng rậm.
Đoạn đường đầu tiên diễn ra suôn sẻ. Bốn người chúng tôi đi giữa hai hàng cây thông, ánh nắng mặt trời chiếu qua kẽ lá, có đoạn băng qua đầm lầy xanh biếc tuyệt đẹp tôi chưa bao giờ thấy, có đoạn đi qua cánh đồng lúa xanh mơn mởn, có vùng thảo nguyên được nhấn chìm bởi vài ngôi nhà gỗ nhỏ ở giữa cánh đồng ngô yên tĩnh không thể tả. Trên đường đi, hướng dẫn viên không chỉ dẫn bọn tôi về các loại cây, quả rừng mà còn thúc đẩy sự tò mò trong tôi. Tôi nghĩ rằng chỉ có ở phương Tây mới có thể tận hưởng mâm xôi, nhưng ngay trong rừng cũng có thể tìm thấy, và còn được hứa hẹn bữa lẩu rau rừng tuyệt vời vào tối hôm sau, thật hứng khởi.
Sau giờ trưa, chúng tôi rời khỏi rừng thông và tiếp tục vượt qua vùng “đồng cỏ”. Buổi chiều đầu tiên, chúng tôi đi qua khu vực đồng cỏ để đến nơi cắm trại trên ngọn đồi cao nhất. Đồng cỏ là một vùng rộng lớn với cảnh quan thiên nhiên tuyệt vời, khi bạn đi đến đâu, sẽ cảm thấy bất ngờ và kỳ diệu. Bạn có thể nhìn thấy tôi và nhóm dưới góc nhỏ trên hình ảnh, nhưng thực tế, hãy nhân lên khoảng 7 lần, bạn sẽ hiểu tại sao tôi cảm thấy nhỏ bé trước mảnh đất trời này.
Đồi dốc và niềm vui
Trekking chưa bao giờ là một hình thức du lịch dễ dàng. Để vượt qua đồng cỏ, chúng tôi phải chinh phục năm đồi (ba đồi trong ngày thứ nhất) mỗi đồi cao trung bình từ 600-800m, tương đương với một tòa nhà 40 tầng, với độ dốc khoảng 60 độ. Tất nhiên, chúng tôi phải leo bộ dưới ánh nắng mặt trời mang trên lưng balo đầy đồ ăn và nước uống. Không cần nói nhiều, tôi gục ngã ngay ở bước chân thứ 10 trên ngọn đồi đầu tiên. Tôi phải dừng lại mỗi vài bước để hít thở hổn hển, nhưng nhóm luôn động viên tôi, cùng nhau mang balo, đẩy tôi lên các đoạn dốc đứng.
Đồi ở Tà Năng không biết đến từ “dừng lại”. Mỗi khi nhìn lên đỉnh, tưởng chừng đã cố gắng đến đích thì lại thấy một đỉnh khác, và tiếp tục như vậy. Sau khoảng 5-7 lần cố gắng hụt, tôi quyết định không quan tâm nữa và chỉ đi từ từ, dù có đi chậm cỡ nào thì vẫn sẽ đến được, miễn là tôi không từ bỏ. Đồi cao, gió mát mẻ, nhìn xuống dưới là một biển cỏ rộng lớn theo tiếng gió. Tôi nhỏ bé, dựa vào cây gậy từng bước đi trong sự mệt nhọc. Nhớ đến lý tưởng dành cả tuổi trẻ để kiếm tiền nhưng khi già cỗi, thậm chí một bậc lên cầu thang cũng khó khăn tưởng chừng như leo núi cao, bước vài bước ra khỏi ngõ nhỏ đã mệt nhoài. Lúc đó, cả gia tài trọn đời không bằng tuổi thanh xuân đã trôi qua.
Sau cùng, tôi đã vượt qua cả ba đồi và đặt chân đến điểm cắm trại. Cảm giác này không thể diễn tả bằng lời. Như thể tất cả thời gian và sự mệt nhức đã được đền đáp đáng đáng từng phút từng giây. Điểm cắm trại của chúng tôi nằm trên đỉnh của ngọn đồi cao nhất, chỉ cảnh vật trên đường đi đã khiến tôi sử dụng từ “bao la” để miêu tả, thì ở đây tôi chẳng biết phải dùng từ ngữ gì nữa.
Hành trình tiếp theo
Buổi tối của chúng tôi trôi qua trong ánh lửa bập bùng. Bốn người ngồi bên nhau giữa hàng núi và biển, chia sẻ về cuộc sống, về tuổi trẻ và ước mơ. Không ai chăm chú vào điện thoại, loại bỏ những phiền hà từ thế giới hiện đại, không lo ngại về cuộc sống bên ngoài… Ánh lửa vẫn rực rỡ, những đốm sáng man mác lên bức màn đêm, xen lẫn với lũ đom đóm lập lòe. Rừng lúc này tối đen, nhưng cũng vô cùng sáng.
Ngày thứ hai diễn ra khá nhẹ nhàng vì chúng tôi đã vượt qua đồng cỏ và hết dốc. Đường bằng trải thẳng trước mắt, đã no nê với đồ ăn và nước uống, đã được tắm rửa sạch sẽ. Dường như đoạn đường không còn khó khăn nhiều khi đi qua những bụi cỏ cao đến gần ngang ngực hoặc trèo qua những cây với rễ to tổ chảng.
Nhưng tôi nghĩ là vì hai ngày trước đã thử thách quá nhiều, nên bây giờ tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Sự khát khao hoàn thành hành trình thúc đẩy chúng tôi đi nhanh chóng, và sau ba giờ, chúng tôi đến bìa rừng. Chạy thêm 5 cây số trên đường nắng, tôi bắt đầu cảm thấy tiếng xe cộ chạy qua, sau đó thấy người dân, nhà cửa, làng xóm. Thay vì cảm giác háo hức khi bỏ lại nhà cửa thôn làng để bắt đầu hành trình, khi bước ra từ rừng, cảm xúc trong tôi trở nên hỗn độn, vừa vui mừng, vừa hân hoan, vừa xúc động, vừa nuối tiếc tràn trề.
Cuối cùng, chuyến hành trình của tôi kết thúc với một lon Coca-Cola mát lạnh đầy sảng khoái và một tâm trạng vui vẻ không kém. Tôi đã từng thực hiện những chuyến đi điên rồ trong đời như xách balo đi xuyên Việt ngày hôm trước ngày hôm sau, hoặc tham gia đạp xe hàng trăm km, nhưng thật lòng tôi chưa bao giờ hối tiếc. Dù điên rồ hay mệt mỏi, mỗi khi đi xa, tôi cảm thấy mình lớn lên một chút, nhưng lại nhỏ đi một chút. Lớn hơn một chút so với ngày hôm qua, nhưng nhìn thấy bản thân bé nhỏ đối diện với thiên nhiên, con người.
Hãy đi, khi còn có thể.
(Hình ảnh từ Campingviet.vn)
Để chuẩn bị cho chuyến đi Tà Năng 3 ngày, bạn cần mang theo áo ấm, quần áo dự phòng, đôi tất, đôi giày thoải mái, dép lê, kem chống muỗi, kem chống nắng, túi ngủ, lều, cục sạc dự phòng đầy pin, khăn giấy ướt, và thức ăn sẵn, đặc biệt là nhiều thanh chocolate. Hãy nhớ mang theo ít đồ càng tốt.
Từ ngã ba Ta Hine, có vài người đi xe ôm sẽ tự động mời chở bạn đến bìa rừng. Giá khoảng 200.000 đồng mỗi cuốc xe, bạn có thể chia sẻ với nhóm để tiết kiệm chi phí, nhưng khá nguy hiểm. Nếu đi vào mùa đông, nên gọi taxi để thoải mái hơn.
Hãy chuẩn bị thể lực tốt trước khi đi, đặc biệt nếu bạn không quen vận động. Ngay cả người thể thao hàng ngày cũng có thể mệt mỏi khi đi Tà Năng. Thời gian tốt nhất để thực hiện hành trình là 3 ngày, đi 2 ngày có thể không cảm nhận hết vẻ đẹp của nó.
Theo Trí Thức Trẻ