***************
Trời đã nửa khuya, tôi lững thững bước trên con đường đất quen thuộc, hôm nay là ngày rằm nên ánh trăng vẫn còn lấp ló phía sau tàn cây, tiết trời se lạnh chốc chốc lại có một cơn gió nhẹ lùa qua tán lá me ven con đường vắng vẻ mang theo cái lạnh đầu mùa. Tôi đưa tay cho vào áo khoác len giữ ấm, ngước nhìn cảnh vật có phần ảm đạm xung quanh, tôi thở dài rồi lê bước về phía quán cháo của dì hai Gù, xa xa tôi thấy loe hoe vài bóng người đang ngồi phía trước quán, dưới ánh đèn mờ mờ của chiếc đèn măng sông treo lơ lửng gần tàn trâm bầu đưa ra phía mặt đường. Chiếc xe cháo của dì hai thì đặt cạnh ngay những ngôi mộ được xây bằng đá tổ ong cũ kĩ nhưng lúc nào cũng nhang khói nghi ngút, làm cho khung cảnh có phần tĩnh mịch âm u, có lẽ vì thế mà người ta đặt cho quán cháo của dì hai Gù cái tên “Quán cháo âm phủ” . . .
Vì dân vùng này còn thưa thớt, mỗi căn nhà cách xa nhau cả mấy thửa vườn, đường đất nhỏ hẹp, đến điện còn chưa kéo vào được, ấy vậy mà quán cháo của dì hai đã tồn tại gần hai mươi năm nay rồi, cứ đến mười hai giờ khuya là bà lại lầm lủi đẩy xe cháo ra bán cho đến tận sáng, tôi nghe kể lại rằng có khi bà chẳng bán được tô cháo nào, vậy mà bà vẫn kiên trì không bỏ cái nghề nương theo mưa gió thất thường này.
Tôi tiến lại gần chiếc bàn tre thì ra bóng người lúc nãy là chú tư Biền, năm nay ngoài năm mươi rồi, nhà cách nhà tôi mấy sào đất, còn người ngồi cạnh chú là anh Quách lớn hơn tôi vài tuổi. Tôi lễ phép chào, chú Tư ngước lên thấy tôi liền cười và nói:
– Thằng Hạo hả bây? Mày về khi nào mà không cho chú Tư hay gì hết vậy? Ngồi xuống đây!… Hôm bữa chú có qua nhà gặp ba mày uống trà tán dóc mà có thấy mày đâu?!
Tôi ngồi xuống rồi chậm rãi:
– Dạ, cháu mới về hồi sáng, nhớ cháo của dì Hai nấu quá nên tranh thủ ra ăn sẵn tiện thăm dì Hai luôn!.
Tôi ngước nhìn dì Hai khẽ gật đầu, dì Hai mang lại cho tôi tô cháo nóng hổi:
– Cháu vẫn khoẻ chứ?
– Dạ, cháu vẫn khoẻ!
– Ừm…! – Dì Hai khẽ cười rồi lặng lẽ quay đi. Dì Hai lúc nào cũng vậy, rất kiệm lời, nhưng lại là người rất tốt bụng, trên mặt dì lúc nào cũng đượm vẻ u buồn.
Chú Tư đưa tay xoắn một điếu thuốc rê, rít một hơi thật dài rồi nhẹ nhàng phà làn khói trắng mỏng lên không trung quyện vào ánh sáng vàng đục mờ ảo của chiếc đèn măng sông, xuyên thấu bóng tôi trên mặt đường lỏm chỏm đá, khung cảnh dường như chùn lại ít giây… Anh Quách hớp một ngụm trà rồi vỗ vai tôi:
– Hạo, anh nghe đồn em có thể nhìn thấy những hồn ma có đúng vậy không? Anh không tin nên muốn nghe chính miệng em nói!
Tôi chưa kịp nói gì thì đã nghe một tiếng xoảng vang lên, thì ra là dì Hai không cẩn thận làm rơi tô cháo, vẻ mặt dì lúc đó hình như có điều gì khác lạ, anh Quách lại hối:
– Có thật vậy không Hạo?
Tôi bối rối vội trùng vai nhoẻn miệng cười:
– Người ta đồn mà anh đừng tin làm gì!
Tôi nhanh miệng lách sang chuyện khác :
– Chú Tư, sao những ngôi mộ kia lúc nào cũng nhang khói nghi ngút vậy? Dì Hai thắp phải không chú?
– Ừm, đúng rồi đó mỗi lần ra bán là bả đều thắp nhang cho những ngôi mộ đó, nhang tàn bả lại thắp tiếp cây khác cho đến khi nào về thì thôi, đấy mày thấy không, bả để cả chục bó nhang trên kệ đấy.
Nói xong chú Tư đưa tay chỉ về phía chiếc xe cháo.
– Mộ đó là người thân của dì Hai hả chú?
– Chú cũng không rành, nhưng chắc chỉ là cái lễ phép khi mượn chỗ buôn bán thôi, phải vậy thì người khuất mặt khuất mài người ta mới phù hộ mình làm ăn suông sẻ…
Tôi gật gù im lặng, định bụng bưng tô cháo lên làm một ngụm cho ấm bụng thì chú Tư trầm trọng nói :
– Nhắc đến những ngôi mộ, sẵn tiện để chú kể cho tụi bây nghe một câu chuyện đáng sợ về những oan hồn mà chú không bao giờ quên được!
Ngay lúc đó có một cơn gió nhẹ lành lạnh thổi ngang qua chúng tôi, cây lá xào xạt đu đưa như tô điểm thêm cho câu chuyện chú Tư thêm phần bí hiểm. Chú đưa cánh tay gân guốc cháy nắng lên kéo một hơi thuốc nữa rồi từ tốn :
– Chú còn nhớ như in năm đó là đầu mùa mưa, khi ấy chú còn khỏe lắm, cứ mưa xuống tối đến là chú cùng các thanh niên trai tráng trong xóm kéo nhau đốt đuốc đi soi ếch. Đêm đó, sau khi Dì tư bây dỗ mấy đứa nhỏ ngủ, thì chú xách cái gọng tre, đốt bó đuốc rồi lách qua vách lá bên hông nhà, định đi thì dì tư bây thấy thấy lạ nên ngăn lại hỏi :
– Ủa ông đi đâu hướng đó vậy?
– Bà hỏi ngộ đi soi ếch chứ đi đâu?
– Thường ngày ông đi với tụi thanh niên qua mấy mẫu ruộng tập đoàn 1 mà, đây là hướng ra bờ sông, ông ra đó làm gì?
– Bên kia tụi nó kéo đi đông quá, tôi đổi hướng qua bên khu đất tập đoàn 5 xem có thu hoạch lớn không?
– Nhưng mà …
– Nhưng mà cái gì, nói nhanh đi trời khuya lắm rồi đó.
– Tôi nghe nói… con sông sau nhà ban đêm hay có … mấy thứ dơ bẩn đó, tôi nghe người ta đồn nhiều lắm rồi – Dì tư bây ấp úng, nghe xong chú gạt phắc ngang :
– Bà tối ngày đi nghe mấy cái truyện tầm phào, thôi tôi đi đây.
Chú lặng lẽ bước đi trong đêm, lội bì bỏm tiến thẳng ra sau nhà, thời đó rừng rú không chứ đâu phải như bây giờ đã hoang đảng lắm rồi, lúc đó trong đầu chú không hề nghĩ đến chuyện ma quỷ gì cả, xung quanh thì bóng đêm bao trùm, chỉ nghe được tiếng ếch nhái râm ran gần xa và tiếng nổ lách cách của bó đuốc, thỉnh thoảng tàn lửa rơi xuống mặt nước tạo nên âm thanh hời hớt chua chát, chú lội băng qua cánh rừng, đến con sông rồi hì hụt đẩy chiếc xuồng ba lá giấu trong gạch nhỏ ra, cấm bó đuốc lên mạng xuồng rồi bơi đi chậm rãi, chú đưa mắt nhìn cảnh vật ven hai bờ sông chỉ thấy toàn dừa nước xen lẫn mấy thân cây còng cao to mấy thân dây leo phủ đầy. sở dĩ dì tư bây nói vậy là vì trước đây trên đoạn sông này xảy ra một chuyện vô cùng thương tâm, có 1 gia đình nọ vào một đêm tối trời bị toán người vào nhà, chúng chặt đầu rồi quăng xác họ xuống sông, hết thảy năm mạng người, không biết vì lý do gì, nhưng nghe thiên hạ đồn là bị cướp vào nhà, khi ấy vùng này loạn lạc lắm, xác họ được chôn ngay cạnh nhà, cặp mé sông đến nay thì không còn dấu tích mộ phần đâu nữa. Dân ở đây họ rỉ tay nhau là vào ban đêm thường thấy bóng đen của năm người không đầu đứng cạnh mé sông vẫy vẫy tay, rồi còn có người nói rằng đôi khi lại thấy bóng người bay qua bay lại ngang sông nhưng chú chưa bao giờ tin mấy chuyện nhảm nhí đó, chú nổi tiếng là gan lì mà, lúc ấy chú nghĩ vậy nên ung dung khua nước, ánh trăng lưỡi liềm gọi lên mặt nước êm ắng lạ thường, tiếng ếch nhái cũng lặng đi nhường chỗ cho tiếng cú mèo văng vẳng đâu đó lúc xa lúc gần như vọng về từ cõi hư vô, chú bơi được một đoạn thì bỗng ngọn đuốc vụt tắt ngúm , chú nghĩ trong đầu “Quái lạ, có tí gió nào đâu mà đuốc tắt vậy”, mải mai với những suy nghĩ vẫn vơ mà chú đâu hay tai họa sắp ập đến với mình; khi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh cảnh vật có vẻ trông rõ hơn khi còn ánh đuốc … im ắng… là hai từ để hình dung khung cảnh lúc đó , chú vẫn khua mái chèo đi tiếp, nước róc rách chảy bên mạng xuồng, ánh đuốc tàn sáng rực trong đêm tối, nhấp nhô trên con sóng như oan hồn ma chơi dạo bước trên sông, tàn tro nhấp nháy bay vụt lên bầu trời đặc quánh, âm u.
Bỏm bỏm… bỏm bỏm…
Chú khựng người lại khi nghe âm thanh kì quặc giữa đêm khuya đó, nghe như tiếng người đang bơi lội trên sông, tay chú nắm chặt cán chèo, căng mắt nhìn về phía âm thanh phát ra. Ở xa xa gần đám dừa nước dường như chỗ đấy nước động rất mạnh, trong khoảng tối đó chú không thấy được gì ngoài một màu đen nối dài vô tận dọc theo hai bờ sông, chú lại thầm nghĩ “Chẳng lẽ là bọn trộm gà, trộm vịt”, định bụng vậy chú liền chộp lấy con dao phay rồi khua chèo chậm rãi đến gần đó, khi còn cách đó chỉ khoảng vài mét, cũng là lúc đám mây che khuất ánh trăng trôi đi, ánh sáng yếu ớt. Soi xuống mặt sông để lộ ra trước mặt chú một cảnh tượng hãi hùng, một khuôn mặt trắng bệt ướt sủng đang nhe răng cười khoái trá, thân hình nó thâm tím tong teo, còn trên cỗ thì có một vạch gì đó cứ khép vào hở ra trông rất ghê rợ, chú há hốc mồm đánh rơi cả con dao trên tay, suýt chút nữa đã không giữ được bình tĩnh mà rơi xuống sông, khi bắt gặp ánh mắt ma mảnh nó nhìn chú thì giống như có một nguồn điện chạy từ sống lưng đến gáy vậy, chú chưa kịp định thần thì ào một cái nó phóng nhanh lên bờ, chạy lại phía gốc còng có tàn cây xum xuê đưa ra giữa sông, nó leo thoắt một cái là lên đến nhánh cây đó, rồi nó ngồi vắc vẻo như một con khỉ, ít lâu nó lại treo mình lũng lẵng rồi bò tới bò lui trên cành cây tiếng cười khanh khách như oán hận vọng về bốn phía, con cú gần đó cũng vỗ cánh bay đi mất, đến lúc này chú không còn dám nhìn lên nữa, phải rất lâu chú mới định thần lại được tay cầm mái chèo của chú run lên bần bật như người sốt rét chú cố đưa tay trèo nhanh nhưng không hiểu sao chiếc xuồng chỉ nhích đi từng chút… từng chút một… điều đáng kinh hãi hơn là khi mũi xuồng vừa đi đến ngang nhánh cây đó thì bổng nhiên một cái đầu người rơi bộp lên mũi xuồng, vẫn ánh mắt sắc lẻm ma mị đó, vẫn giọng cười khanh khách đáng sợ đó cái đầu nẩy lên đành đạch rồi rơi tỏm xuống sông, chú không thể kiềm chế hơn được nữa liền vun mái chèo quay ngược xuồng, dùng hết sức bình sinh bơi thật nhanh về phía nhà, chú không dám ngoái lại thậm chí không dám phát ra tiếng động mà cỗ họng chú cứ rít lên từng hồi vì nỗi sợ, nhưng mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt khi chú quay xuồng bỏ chạy, thì chú nghe đằng sau lưng mình có một vật gì đó rơi từ trên cao xuống … bỏm một tiếng rất lớn linh cảm có điều chẳng lành sắp xảy ra, quả thật là vậy phía sau có âm thanh ào ào của nước đang tiến về phía chú, chú nấc lên từng hồi rồi cắm đầu mà chèo, đột nhiên dưới đáy xuồng có tiếng rõ lên lụp cụp rất to và liên tục, xong một cánh tay xương xẩu thò từ dưới nước lên chụp vào mạng xuồng gần sát chân chú, hoảng hồn chú chụp ngay con dao dưới máng xuồng chặt liên hồi lên những ngón tay ấy, rồi phóng ầm xuống sông bơi thẳng vào bờ, chú co chân chạy thụt mạng; mấy lùm cây gãy gạp dưới chân chú, sau khi chạy thẳng một mạch về đến nhà , chú ngã lăn ra đất thoi thóp như người sắp chết, dì tư bây hốt hoảng khóc nức nở vì sợ chú bị trúng gió, sáng hôm sau chú mới dần dà hồi tỉnh dậy, kể mọi chuyện cho dì tư bây nghe, mặt bả không còn một giọt máu vội vàng đi mời thầy thuốc nam về trị cho chú, rồi mời cả thầy cúng về làm pháp sự nữa, bản thân chú thì nằm liệt cả tuần lễ trên giường mới ngồi dậy được, kể từ đó chú không bao giờ còn dám đi ngang con sông đó vào ban đêm, có đi soi ếch thì cũng đi chung với nhiều người mãi đến sau này chú mới nghe dì tư bây kể lại, ông thầy năm đó quả rất tài giỏi…
Nghe chú tư Biến kể đến đây tôi vội ngắt lời :
– Ông thầy Năm nào hả chú?
– Thì ông thầy năm ở miệt bên đầm bông súng, bây về hỏi ba bây chắc ổng cũng biết đó, ông này nổi tiếng lắm tuy nhiên cách hành sự của ông ta có phần quái dị…
Tôi ậm ừ cho qua, rồi chú tư Biền. Lại tiếp tục câu chuyện :
– Dì Tư bây phải bỏ công đi tận đầm bông súng mới mời ổng về được hôm đó ổng kêu dì tư bây mua một cái đầu heo với mấy thứ lễ vật linh tinh gì đấy, xong đợi đến đêm xuống ổng một mình bơi xuồng ra sông, ổng dặn là không cho ai đi theo hoặc bén mảng đến gần nơi đó, sau khoảng vài giờ ổng quay về thì chỉ nói vỏn vẹn với dì tư bây một câu “Mọi thứ ổn rồi không sao đâu” xong rồi bình thản mang túi đồ nghề ra về trong đêm tối, sáng hôm sau chú cũng đã ngồi dậy được.
Nghe xong câu chuyện anh Quách đánh đét vào đùi một cái rõ to :
– Chà … chà… ông thầy Năm này coi bộ cao tay ấn dữ ha chú tư.
Nhìn vẻ mặt thán phục của anh Quách tôi xém bật cười thành tiếng nhưng gáng nén lại…
– Thầy năm không cao tay chắc giờ này tao lên bàn thờ hưởng khói với ông bà rồi ,đâu có ngồi đây mà kể chuyện đời xưa với bây .
Anh quách gãi đầu cười ,xong đập tay nhẹ xuống bàn tre một cái rồi hí hửng nói :
– Chú tư ,sẵn đang cao hứng với lại có thằng hạo nó về nữa ,chú cháu mình vô vài xị rượu cho ấm người ngồi kể chuyện ma quỷ nghe chơi .
Nếu chú thấy được thì cháu gọi dì hai mang rượu với mồi ra ,hôm nay cháu đãi , kế đến cháu cũng xin góp luôn một câu chuyện kì lạ mà cháu từng trải qua , chú thấy sao ?
Dường như chỉ đợi có thế ,chú tư cười sang sảng quay sang tôi :
– Ý bây sao hả hạo ?
Tôi ngập ngừng đáp :
– Dạ …… cháu uống kém lắm ,hay chú với anh cứ uống con ngồi chơi được rồi !
– Cái thằng , làm vài ly thì có chết chóc thằng tây thằng pháp nào .Với lại hiếm khi có dịp thằng Quách nó chịu móc túi ra trả tiền ,còn nếu bây sợ nhậu vô về ông già bây la thì cứ việc nói chú tư xúi giục là được Anh Quách ngại ngùng vội ngắt lời phân bua :
– Chú tư làm như con keo kiệt lắm vậy !
Riêng phần tôi mai còn có việc quan trọng phải giải quyết ,nhưng chú tư đã mở miệng nói vậy mà tôi từ chối thì không được hay cho lắm ,ngẫm nghĩ một hồi thôi thì uống vui với chú và anh vài ly chắc cũng không đến nỗi nào ,vậy là tôi đồng ý . Anh quách vội vàng chạy giục dì hai làm mồi rồi tự mình mang ra luôn .
– Rượu thịt đã sẵn sàng , giờ chiến nghe chú tư .
Anh Quách hào hứng bắt nhịp cho cuộc đàm đạo về cõi âm của chúng tôi .Anh rót một ly rượu đầy rồi đưa cho chú tư :
– Chú “ khai đao” trước đi chú tư .
Chú tư cầm ly rượu định đưa lên miệng uống thì tôi vội ngăn lại :
– Khoan đã chú tư , chú cho con mượn ly rượu được không ?
– Bây muốn uống trước cho ấm bụng à , nè làm trước đi .
Tôi không nói gì đưa tay đón lấy ly rượu , rồi đứng dậy đi đến sạp cháo dì hai xin dì hai vài cây nhang .Mọi người vẫn đang ngơ ngác,tôi bật lửa đốt nhang cho đến khi khói đã nghi ngút quyện vào không trung ,tôi tiến đến cái miếu thổ thần nhỏ nằm dưới gốc trâm bầu ,thắp cho miếu 3 cây rồi quay lại chỗ ngồi,tôi tiếp tục cắm 3 cây nhang vào chiếc ghế tre cạnh bên ,xong nâng ly rượu lên lầm bầm khấn :
– Ngày rằm cửa mở
Hồn lại, vong qua
Nếu có nán lại nơi đây
Thì mời vào nhấp vài chung rượu ..
Chúng tôi ngồi kể vu vơ
Chỉ nghe thôi đừng chạm
Có thích cũng đừng trêu
Có giận cũng đừng càn
Nên nhớ …
Hướng tây có Thổ Thần
Hướng đông có Bạch Hổ
Xin kính trước ly này
Hồn lại , vong qua .
Khấn xong tôi đổ ly rượu quanh chiếc ghế theo hướng vòng cung ,sau đó tôi ngước lên thì thấy ai cũng đang trố mắt nhìn tôi, riêng anh Quách mặt thì xanh như tàu lá chuối ,anh lắp bắp :
– Mày làm gì vậy hạo ? Không lẽ… mày có thể nhìn thấy ma thiệt sao? Không lẽ..không lẽ… mày đã nhìn thấy mấy thứ đó lãng vãng đâu đây hả ,mày đừng có hù anh nha .
Chú tư cũng tiếp lời
– Bây khấn cái gì hồi nãy vậy hạo ?
Tôi bối rối vội xua tay giải thích :
– Dạ .. dạ không phải như mọi người nghĩ đâu ,tại cháu nghe mấy người xưa có dạy ăn uống cũng phải ngó trước nhìn sau ,dù là người sống hay kẻ chết cũng vậy . Còn về bài khấn kia thì cháu cũng chỉ thuận mồm đọc đại vậy thôi ,mọi người đừng quan tâm làm gì .
Anh Quách thở phào nhẹ nhỏm :
– Cái thằng quỷ này ,xém chút tao bị mày hù chết rồi , tao còn tưởng là thầy bà dựa mày nữa chứ .
******
(….còn tiếp…. nếu hay mọi người nhớ ủng hộ để mình có động lực đăng phần tiếp theo …)