Từ khi còn là một kỹ sư cơ khí trẻ, ông Hùng đã có sở thích xê dịch. Năm 2018, khi theo dõi hành trình của Đăng Khoa, một người trẻ Việt đi du lịch thế giới bằng xe máy, ông nảy ra ý tưởng tự mình đi.
Mua một chiếc xe phân khối lớn đời mới, ông dành nửa năm để “độ” lại cho phù hợp với vóc dáng mình. Từ mùa đông 2018 tới hè 2019, ngày ngày ông “thuần phục” chiếc xe nặng hơn 200 kg, tập chạy trong mưa, chạy ban đêm, trên đủ loại địa hình… và học các kỹ năng đọc bản đồ, tìm hiểu về tôn giáo, chính trị các nước sẽ đi qua.
“Lạnh dưới 10 độ tôi đi bơi sông Hồng, đá bóng, tập võ thuật… để rèn luyện và tăng sức bền”, người đàn ông cao 1,6 m, nặng 52 kg nói.
Ngày 2/7/2019, Trần Lê Hùng lên đường cùng bạn đồng hành dẫn tour.
Ngay hôm đó, vượt qua biên giới Lào chừng 50 km, tai nạn đầu tiên đã xảy ra. “Vào đoạn đường hiểm trở, tôi bất cẩn ôm cua quá rộng và không thể điều khiển tay lái. Để tránh lao xuống vực, tôi buộc phải lao xe vào cột mốc bên đường. Xe bị gãy cổ trước, lốp bung khỏi vành, người bay khỏi đầu xe”, ông Hùng kể. “Tôi chợt thấy may vì cú ngã sẽ giúp mình cẩn trọng hơn”.
Thông thường mỗi ngày chạy hết một bình xăng 20 lít (hơn 400 km), nhưng có những ngày để kịp thời hạn visa mà ông Hùng phải chạy tới 1.000 km vượt qua bão cát Tân Cương, Trung Quốc, trong nắng nóng hơn 40 độ C. “Nhưng chặng đó vẫn chưa sợ bằng những ngày phải chạy hơn 600 km trong trời lạnh âm 16 độ. Mặc 10 lớp áo mà tay chân vẫn tê cứng. Cứ chạy xe 30 km tôi phải dừng, tay ôm ống xả cho đỡ cóng”, ông nói.
Sau bão cát là gian nan chinh phục đèo Tossor cao gần 4.000 m ở Kyrgyzstan. Đường đá lởm chởm, một bên là núi cao, một bên là vực sâu. “Cứ lên dốc lại xuống dốc như một bản nhạc bất tận. Chinh phục ngọn núi này là mong ước của các biker, nhưng khắc nghiệt quá tôi phải dừng. Nếu đi tiếp tôi chắc mình sẽ chẳng còn nghe được nốt nhạc nào nữa”, ông kể.
Đêm ấy ông ngồi trong chiếc lều ven đường, mặc tất cả quần áo vào người mà răng vẫn đánh nhịp. Lạnh, đói và khó thở, ông kỹ sư về hưu tự an ủi “trải nghiệm một đêm ở đây cũng đáng tiền”.
“Là khách hàng, vốn được chăm sóc nhưng chú Hùng không hề kêu ca lúc lỡ đường, không kiếm được chỗ ăn, ngủ. Chú thậm chí còn chăm sóc, động viên lại chúng tôi. Đặc biệt kỹ năng sửa xe của chú giúp chúng tôi trong nhiều tình huống, đến thợ nước ngoài cũng phải khâm phục”, người dẫn tour chia sẻ.
Những tai nạn trên hành trình đến giờ vẫn in dấu trên chiếc gương phải bị gãy, những vết xước dài bên khung xe, thùng nhôm bị mài thủng cả một góc. “Cú ngã trên cao tốc ở Kazakhstan khiến gương gãy bay vài chục mét. Người tôi trượt trên đường, áo rách, lông vũ bay tơi tả như tuyết rơi”, ông Hùng nhớ lại.
Nhưng hành trình 45.000 km mang lại cho ông những cảm xúc “không gì mua được”.
Trong hồi ức của người lãng khách, cung đường lãng mạn nhất là đoạn qua Kyrgyzstan, quốc gia Trung Á nằm cuối con đường tơ lụa. Ngoài những cung đường nguy hiểm, ở đây núi đồi trùng điệp, hoang sơ, đàn gia súc gặm cỏ trên những sườn núi, người dân du mục sống một đời an yên.
Tới Thuỵ Sĩ, nhìn thiên nhiên thơ mộng và thanh bình, ông Hùng hiểu tại sao Hiệp định Geneve lại được ký ở đó hay có những người từng muốn từ bỏ cuộc đời lại cảm thấy được hồi sinh khi tới đây.
Nhưng mọi cảm xúc của ông vỡ oà khi đặt chân tới Gruzia – nơi ông học từ năm 1973 đến 1976. Hàng tùng bách năm xưa nơi ông đứng gửi thư chỉ cao hơn đầu người, giờ thành những cây cổ thụ. “Tôi đỗ xe trước cổng trường, cởi áo giáp, chạy ra bãi cỏ, nằm xuống. Tôi chạy vào rừng, ôm gốc dâu ngày xưa từng hái ăn, lòng nghĩ: ‘Ai dám đánh đổi để có được hạnh phúc này'”, mắt ông lấp lánh và giọng lạc đi.
“Bậc thềm này, thời trai trẻ tôi cùng tụi bạn chiều chiều ra ngóng nắng, xem tuyết tan, ngắm các nữ sinh qua đường. Hình ảnh sống động và mùi ký túc xá đặc trưng cùng lúc dội về khiến tôi thấy ngộp thở”, ông nói tiếp.
Rời Gruzia, Trần Lê Hùng tiếp tục đi qua châu Âu, quay trở lại Nga, Trung Quốc… trước khi về Việt Nam. Quãng đường lúc trở về hơn 10.000 km phải đi trong tiết trời âm độ thực sự là thử thách.
Tối 19/12, chiếc xe đỗ xịch trước cửa nhà, sau hành trình 45.000 km. Lúc này ông Hùng mới tin là mình đã thành công. Bước vào nhà, ông tới gần chiếc xe Honda 67, vỗ vào nó sau nửa năm xa cách: “Tao đã về rồi. Đệ tử của mày (chiếc xe mới) đã làm tròn nhiệm vụ”.
Hành trang ngày trở về là một con xe vẫn còn nguyên bùn đất, mấy đốt xích đứt, vài con ốc và một quả thông nhặt dưới gốc cây trường cũ mà năm xưa ông hay chơi. Giờ đây nó nằm trong tủ kính, để mỗi ngày đi qua ông sẽ thấy…
Chùm ảnh: Chuyến đi 45.000 km của ông Hùng
Phan Dương