Tay Tay Lái theo những mùa hoa dại, chúng ta vui vẻ chạy theo ánh nắng, cả trong mưa, và theo ánh mặt trời bên kia. Đó là một thời kỳ tuổi thanh xuân, khi chúng ta có nhiều điều phải làm. Thỉnh thoảng, chúng ta dừng lại bên quán cốc nhỏ nằm ven đèo, nhìn ra xa xôi và suy ngẫm về những chuyến đi. Chúng ta đi vì lý do gì? Chúng ta đi vì đam mê, cuồng nhiệt với bóng hình người xa lạ vẫn còn lưu luyến. Chúng ta không biết chính xác, nhưng thôi, con đường còn dài, sông hồ còn rộng, ta có thể lang thang tha hồ…
Chào mọi người – tất cả những người có cùng niềm đam mê du lịch. Tôi từ lâu đã có hai chuyên mục dành cho những người yêu phượt là tâm sự, tản mạn phượt và thơ vềt để mọi người cùng thưởng thức. Đam mê là không giới hạn, có những người chưa biết mình yêu di chuyển như thế nào cho đến khi dám quyết định lên và đi. Bài viết này cũng bao gồm những câu nói làm tăng động lực cho những người đang do dự và cũng bao gồm những dòng tâm sự suy nghĩ về những chuyến đi. Mời các bạn cùng xem qua!
» STT Phượt và Trích Dẫn Hay Về Những Chuyến Đi trên Minh Nhật
Hãy đi bằng tâm hồn để không làm mỏi chân, hãy lắng nghe bằng trái tim để cảm nhận một bản tình ca của trời. Có lỗi nghèo của những người lang thang không phải là chưa đi đến nhiều nơi, mà là đã đặt chân đến qua nhiều nơi nhưng chưa thực sự đến (Huỳnh Minh Nhật – Đi – Cho Quá Khứ Thanh Yên).
Đoạn đường dài đấy, bao xa? Nơi ta mơ là một khoảng trời vô tận… (Huỳnh Minh Nhật – Đi – Cho Quá Khứ Thanh Yên).
Đi đi, hãy đi để sau xe tốt hơn, để một khoảnh khắc nào đó ta nhận ra phía sau xe là tốt hơn, có thể là một khoảng không hay người tri kỷ. Đi để tìm tự do, vậy hãy cớ gì lại cứ Đường dài lắm và đời ta thì ngắn, sự nuối tiếc muôn đời đến chậm. Người ta thường không tiếc vì đã không đi, người ta tiếc vì đi không phải cách. (Huỳnh Minh Nhật – Tâm Tình Với Những Chuyến Đi).
Đừng cứ thích thì xách ba lô lên rồi đi, hãy cẩn thận tính toán, sắp xếp mọi thứ nhưng một khi đã đi, đừng giao phần sự trải nghiệm của mình cho người khác. Hãy đi theo cách của mình và những chặng đường sẽ rèn luyện cho bạn, hãy chấp nhận rằng bạn sẽ mạnh mẽ hơn và trưởng thành! (Huỳnh Minh Nhật – Tâm Tình Với Những Chuyến Đi).
Rồi một ngày nào đó, trên con đường thuộc về riêng bạn, những quyết định sẽ mang lại hạnh phúc cho bạn. Sự tự do không phải lúc nào cũng an toàn, muốn bước đi chạm vào tự do sao lại nép mình trong bóng cây già gần như rụa mục để mơ về chốn đãng xa ngày nọ? (Huỳnh Minh Nhật – Tâm Tình Với Những Chuyến Đi).
Có khát khao, có ước mơ, vậy sao lại hoài tự mãn với bản thân, lại tự an ủi mình với những điều vốn dĩ không đáng thuộc về mình? Một cái áo vùng lên có khó lắm đâu? Đợi chờ gì, dòng sông thời gian ngày đêm miệt mài vẫn chảy… (Huỳnh Minh Nhật – Tâm Tình Với Những Chuyến Đi).
Trời đất thênh thang, nơi nào lữ khách ghé dừng? Non nước bao la, nơi nào ấm lòng lữ khách? Người thì vô vàn, đường thì vô ngả, khi ta đi xa, khi ta há hê có biết nơi xa những ai lo lắng ngóng chờ? Đôi khi niềm vui là những giọt nước mắt, nụ cười ta lắm lúc chỉ đơn thuần là vị mặn mồ hôi của những người mưu sinh. Tất cả là sự đánh đổi, cái gì cũng có cái giá. Vậy, nói tôi nghe, chuyến đi của bạn có gì? Và dư âm sau gót chân kia liệu có phải là hạnh phúc? (Huỳnh Minh Nhật – Tâm Tình Với Những Chuyến Đi).
Hey hey anh! Khi bàn tay con người chưa chạm hết vào những chốn xa, khi cái đẹp mới nở hoa chưa bị thay thế bằng nét mĩ miều giả tạo. Một bát thịt ầy, một chai rượu lớn, ta nhâm nhi nói chuyện cùng trăng, ta bình yên hát ca với gió và những hồn ma hoang dại… Đôi khi, ta cần không hạn định, hãy để hôm qua ở lại trong ta với những hồi ức không vết xước về thời trai trẻ. (Huỳnh Minh Nhật – Đi Đi Anh).
Đi đi anh, khi mà sức khỏe anh còn, khao khát anh còn và tâm hồn còn chưa mỏi mệt đến mức thèm dừng lại một chốc nào đó. Đi thôi anh, khi anh vẫn còn yêu những ngày mưa, yêu trời nắng cháy, yêu từng hương bụi đường, cỏ cây vách đá của một vùng xa. Trời đất bao la, bốn bể là nhà, những dấu chân anh sẽ mãi còn đó và chẳng điều chi bôi xóa. (Huỳnh Minh Nhật – Đi Đi Anh).
Đi đi anh, ngày mai ai biết được? Nỗi đau sẽ qua nhưng vết xước sẽ không nhạt nhòa… (Huỳnh Minh Nhật – Đi Đi Anh).
Đi thôi em, ngại ngần chi nữa, tuổi thu buồn đang đuổi theo ta. Hồn ta rộng, nhưng lòng phố chật. Đi thôi em, xa những nếp nhà, đi đến nơi chẳng vướng một ánh mắt nhìn xa, bóng chiều rêu phong và những căn nhà ngói đỏ, những con đường không tên, hàng cây ngọn cỏ, đi tìm bình yên chẳng chút thân quen… (Huỳnh Minh Nhật – Thêm Một Chuyến Tình).
Đi thôi em, đi để cảm nhận, đi để mà yêu đi ngắm mùa trĩu nặng, nhớ thời mười tám. Đi thôi em, đường xa lắm, thời đu xa lắm… Đi thôi em! (Huỳnh Minh Nhật – Đi Đi Em).
Khói pha khói xám chiều phía ấy, bờ dài chát mặn ở đâu. Môi kẻ lữ khách uống từng hơi thở nhấm nháp, từng hướng vị mồ hôi… (Huỳnh Minh Nhật – Những Dấu Chân Hoang).
Đôi lúc giữa những ngày tháng xô bồ, ta mơ ngắm hoàng hôn nơi ỉnh đèo nào đó, rít vài hơi thuốc nơi ồi cao lộng gió. Khó gì để tha hồ ngắm nhìn khoảng không… (Huỳnh Minh Nhật – Lữ Khách Cô Đơn).
Ta – kẻ lữ hành trên những đường đầy bụi, nước mắt sa, tưới má cõi tâm hồn. Ta – kẻ độc hành với niềm niềm dấu chôn ở quá khứ về, một lần và mãi mãi… (Huỳnh Minh Nhật – Lữ Khách Trên Miền Xa).
Có bao giờ em muốn đi với tôi không? Sẽ chẳng êm ẽm, cũng không phải những ngày ấm áp khuôn mặt tá tan, bàn tay rough tôi khẽ vỗ về làn tóc em nâu… (Huỳnh Minh Nhật – Lữ Khách Cô Đơn).
Chặng đường của những chuyến phượt một mình luôn không ổn định, và vì đó nên nó hấp dẫn (Huỳnh Minh Nhật – Vì Sao Tôi Yêu Những Chuyến Du Hành?).
Ha lu! Đi thôi em, xếp ồ vào balo kỹ càng, đi thôi em! Chuẩn bị những thứ cần thiết, mỉm cười tạm biệt lũ bạn, mỗi sáng vẫn gặp mặt, vẫy tay với cuộc sống đang thông thương đến. Chốn xa xôi nào đó, chúng ta đi không phải để trốn tránh công việc bộn bề hay cái xô bồ náo nhiệt. Ta đi để đến một khoảnh khắc ta lại thèm trở về với nhà, với người thân yêu. Lặng yên mỉm cười và tìm cha mẹ trong chúng ta… Tôi muốn đi để thèm được về nhà! (Huỳnh Minh Nhật – Đi Thôi Em, Đi Để Thèm Được Về Nhà!).
“Phượt” đã trở thành một thuật ngữ quen thuộc trong cuộc sống của giới trẻ hiện nay. Nhưng vì vậy mà nó cũng trở nên lạm dụng. Người này nghĩ phượt là một điều gì đó xa xỉ, người kia nói đó là một trào lưu của giới trẻ, kẻ khác sử dụng “phượt” chỉ những đoàn xe máy du lịch. Nhưng với riêng tôi, định nghĩa “phượt” có cái hồn rất đơn giản, chỉ là trải nghiệm, cảm nhận và đắm mình vào những đường đời… (Huỳnh Minh Nhật – Phượt – Sứ Mệnh Đầy Ý Nghĩa).
Bao điều thú vị! Bình yên quá!… Một điếu thuốc giữa sườn đồi, bao la lộng gió. Khẽ kéo hai hơi, cơn gió nào lồng lộng đó mời tắt nó đi, vụt khỏi tầm tay -tá tumh tung bong. Tôi như muốn bay lên không trung, khói bụi mù mịt, muốn hét lên rằng: tuyệt quá! Sự nổi loạn của đất trời… (Huỳnh Minh Nhật – Ta Vẫn Đi Như Chưa Bao Giờ Dừng Lại).
Ta ngồi đây, ta đang ở đâu? Mai ta đi, ta đi nơi đâu? Ai biết những gã lang thang sẽ đi bao lâu, đi đến nơi nào, vì đơn giản không ai biết họ đi vì lý do gì. Khi nào họ đi, khi nào họ dừng và khi nào họ đến? Bao giờ họ who?… (Huỳnh Minh Nhật – Những Gã Lang Thang).
Trên những đường mòn tràn nắng, tôi tìm được những chốn bình yên nhỏ nhoi, nhuốm màu cô đơn. Những cánh hoa dại nép đường, những mỏm đá rong rêu ngày tháng. Tôi đi, bạn đi, chúng ta đi. Tôi đi để tìm khoảng lặng của riêng tôi, bạn đi để tìm dịu dàng đầu gió. Tôi trầm lặng, lạc loài, chọn những con đường chẳng mấy người qua, bạn vui cười, hân hoan, ưa tay hái những đóa hồng tươi chớm nở, tình yêu quý nhất… Hãy đi cùng với những niềm đam mê của chính mình! (Huỳnh Minh Nhật – Lạc Hoang Trên Các Vùng Đất Xa).
Em như cơn gió phiêu du chẳng ai tìm kiếm nhưng rất nhiều kẻ đợi chờ, bao giờ em về; bao giờ em quay trở lại? Không ai biết, chỉ biết em còn lang thang mơ về nơi nào xa lắm. Sau những nụ cười, đằng sau ánh mắt tinh khôi kia chẳng như còn kiếm tìm nỗi đau sau những phương xa. Tình yêu mãi ấp ủ… Bao giờ em mới quên đi? (Huỳnh Minh Nhật – Gió Lang Thang, Chờ Hoa Và Nắng Gieo Tình Lên Mắt).
Tôi đi để tìm khoảng lặng của riêng tôi, một cõi thu hoang chưa từng vàng lá, một bãi biển dài quạnh vắng không dấu chân qua. Nghe nghe rặng phi lao ngày đêm vẫn miệt mài chở cho làng xóm, hình như ella cũng đã hiểu thấu nỗi lòng một kẻ viễn phương còn trở về… Đêm rét giá, ánh trăng vàng chừng không đủ ấm. Bên bếp que hồng với chút men say nhạt, lách tách, lách tách, thiên nhiên nhẹ nhàng ru ta vào giấc ngủ say mèm nhưng không mộng mị… (Huỳnh Minh Nhật – Đi Đi Em).
Tôi đã nhìn thấy nhiều hơn tôi có thể nhớ và nhớ nhiều hơn tôi có thể thấy. Nhưng chỉ khi đi một mình trong im lặng, không hành lý, ta mới có thể đi vào trái tim của sự hoang dã. (John Muir).
Đó là một số trích dẫn từ các bài viết trước đây của tôi về phượt, nhằm mang đến nguồn cảm hứng và động lực cho những người còn do dự. Hy vọng rằng các bạn đã thích những câu nói trên. Nếu bạn quan tâm, hãy tham khảo thêm chùm thơ phượt hay hoặc các bài viết tản văn phượt.
Tôi là một người yêu đi, sau mỗi chuyến đi tôi thường viết về nó với tất cả những tình cảm và kỷ niệm. Vì vậy, hy vọng các bài viết về phượt sẽ thú vị. Chúc các bạn vui vẻ và có những chuyến đi thành công, an toàn và trọn vẹn!
STT phượt – Câu nói, trạng thái và những câu nói tuyệt vời về phượt – Xem thêm những câu nói hay về cuộc sống hoặc trạng thái hay và mới nhất