Sáu tháng trước, tình cờ đọc được câu nói: “Người ta mơ nhà mơ cửa, còn anh mơ núi mơ sông.” Tôi đã thấy mình trong đó. Tôi rất thích đi du lịch, mỗi lần đi qua một tỉnh thành, một địa điểm mới, tôi như được sống một cuộc đời khác. Và tôi thật may mắn khi có một người bạn đời chung sở thích như tôi.
Tháng 5 vừa qua, vợ chồng tôi đã thực hiện được giấc mơ trong lòng suốt 2 năm qua, đó là đi xuyên Việt bằng chiếc xe bán tải. Chúng tôi khởi hành từ TP.HCM, đi theo đường bờ biển miền Trung và quay trở về qua các tỉnh Tây Nguyên, ngắm nhìn hàng nghìn cảnh đẹp dọc suốt đất nước. Sau 30 ngày, chặng đường đáng nhớ đã hoàn thành.
Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi “nỗ lực” đi xuyên Việt bằng bán tải. Hai lần trước, kế hoạch đã bị hủy bỏ vì dịch bùng phát hoặc không tìm được thời gian rảnh trong hội xe bán tải.
“Chết, chờ mãi không đi thì trở thành già mất thôi” – tôi và vợ nói với nhau. Vậy là sau một ngày suy nghĩ, chúng tôi quyết định không chờ đợi thêm nữa mà bắt đầu hành trình ngay sau kỳ nghỉ lễ 30/4.
Trên hành trình, tôi tập trung lái xe còn vợ tôi lo lắng lập kế hoạch, tìm kiếm địa điểm để ăn và tham quan. Chúng tôi lái xe liên tỉnh như vậy trong suốt 30 ngày. Nhiều người hỏi liệu đi như vậy có vất vả không? Tôi trả lời rằng có, nhưng nếu biết cách, sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Mỗi ngày, tôi lái xe khoảng 200km, mất 4-5 tiếng để lái xe và dành thời gian còn lại để thư giãn và trải nghiệm cuộc sống. Ăn uống không đủ để bù sức, vợ chồng tôi tranh thủ uống thuốc bổ, vitamin và đồ bổ từ đông trùng hạ thảo. May mắn là suốt 30 ngày xuyên Việt, chúng tôi đều khỏe mạnh và thời tiết luôn ủng hộ chúng tôi, thật hạnh phúc. Tôi còn ghi lại hành trình bằng vlog để chia sẻ với mọi người khi trở về nhà.
Trong cả chuyến đi, có một địa điểm mà tôi nhớ nhất – Núi Thủng ở Cao Bằng, điểm đến cuối cùng ở phía Bắc. Khi tới đó, trời quang đãng, mát mẻ. Chúng tôi muốn cắm trại gần Núi Thủng, nhưng do mưa lớn trước đó, nước dâng cao. Để qua được, chỉ có hai cách: bơi hoặc chèo thuyền SUP.
Cùng với một bạn hướng dẫn địa phương dễ thương, chúng tôi đã đeo những thứ cần thiết và chèo thuyền sang đến mô đắt để cắm trại. Khi chèo qua, tôi rất run và đáng tiếc là tôi đã rơi điện thoại và máy ảnh xuống nước.
Khi đến bên kia, tôi thoái mái hơn và chúng tôi đã cắm trại qua đêm. Trời tối tăm, xung quanh là núi, nước, cây cỏ và thiên nhiên thơ mộng vô cùng.
Bên cạnh việc cắm trại, chúng tôi còn “kết thêm” một người bạn – người hướng dẫn đã giúp chúng tôi vượt qua đoạn này. Cả đêm, anh ấy ở cạnh chúng tôi để canh chừng và giúp đỡ, bởi chúng tôi cảm thấy khá lạ và lo sợ bị cướp hay gặp khó khăn gì đó.
Dù chỉ là một dịch vụ nhỏ, nhưng chúng tôi mãi nhớ vì sự nhiệt tình của người hướng dẫn. Bây giờ, anh ấy trở thành một người bạn, và khi có dịp ghé Cao Bằng, chúng tôi sẽ rất vui vì có một người bạn ở đó đón chúng tôi.
Trong suốt chuyến đi xuyên Việt, chúng tôi thường đăng ảnh lên Facebook để cập nhật với bạn bè và nhiều người khác. Họ luôn theo dõi chúng tôi và gửi lời chúc cho chuyến đi suôn sẻ, đồng thời mời chúng tôi ghé thăm, ăn uống và uống cà phê khi đến thăm tỉnh của họ. Tôi phải thú nhận rằng chúng tôi rất hạnh phúc, nhưng thời gian ngắn nên chỉ gặp được vài người.
Một cuộc hành trình ngàn dặm bắt đầu từ một bước đi, và chuyến đi xuyên Việt của chúng tôi đã bắt đầu từ khi chúng tôi còn phượt 500 cây số trên chiếc xe Wave.
Vợ tôi quê ở Lagi, Bình Thuận, còn tôi thì quê ở Pleiku, Gia Lai. Suốt 6 năm quen và 2 năm đầu kết hôn, tôi luôn lái xe Wave đón vợ từ Sài Gòn về quê vợ và sau đó từ Sài Gòn về quê tôi. Quãng đường Sài Gòn – Gia Lai 500 cây số luôn trở nên bình thường với chúng tôi. Một thời gian sau, khi chúng tôi “lên đời” lên xe tay ga rộng rãi, tôi đã thiết kế thêm cái baga sau xe để chồng thêm 1-2 cái vali. Chỉ cần như vậy, hai vợ chồng lại bon chen cùng nhau về quê. Dù có bụi đường, nhưng được đi cùng nhau trên những cung đường là thật vui vẻ.
Cũng từ gần đây, khi mình có điều kiện, tôi mới mua chiếc xe bán tải để có thể đi cùng vợ xa hơn mà an toàn hơn. Nhiều người nói rằng đi xuyên Việt bằng xe bán tải thì “hành xác” lắm, nhưng so với thời đi phượt bằng xe máy, cuộc sống du lịch của chúng tôi đã thoải mái hơn rất nhiều.
Vợ tôi không biết lái xe, nhưng cô ấy có một đặc điểm là dù ngồi trên xe máy hay ô tô cùng tôi, cô ấy không bao giờ ngủ. Cô ấy luôn tỉnh táo để nói chuyện với tôi, để tôi không buồn ngủ, và luôn bảo vệ tôi khỏi vận tốc, biển báo và những tình huống nguy hiểm.
Nhiều người nói tôi nên cài đặt ứng dụng dẫn đường để nhận thông báo. Nhưng tôi không cài bất kỳ ứng dụng nào, vì tôi biết rằng không có ứng dụng nào tốt hơn vợ tôi, máy tính cũng sẽ mắc lỗi nhưng vợ tôi không bao giờ sai!
Dù vui vẻ như vậy, nếu không có vợ thì chuyến đi này sẽ khó khăn hơn nhiều. Tất cả những việc liên quan đến hành trình, tìm khách sạn, chọn điểm đến đều do vợ làm hết, tôi chỉ xem qua mà thôi. Người bạn đồng hành này hiểu tôi, lo lắng cho tôi, lo cho tôi từ một miếng ăn.
Chuyến đi xuyên Việt này đã giúp tôi và vợ nhận ra nhiều điều. Khi sống cùng nhau hàng ngày, làm đi làm lại một số việc, cuộc sống trở nên khá nhàm chán! Nhưng chỉ cần chúng tôi cùng tạo ra những kỷ niệm mới, học những điều mới, khi già rồi nhìn lại, chúng tôi sẽ thấy cuộc sống đầy màu sắc và đáng nhớ biết bao.
Đây là bản sao theo sư huynh lặp lại lại giúp em toàn bài ạ. Nếu có bất kỳ điều chỉnh nào, em hãy cho anh biết.